Lo lắng bất an như vậy rốt cục chiều tối hai ngày sau cũng đến.
Người tới là Đan Thanh, nàng bên trong mặc một chiếc áo bông mỏng vô cùng tươi đẹp, bên ngoài lại trùm một chiếc áo choàng đen, cách ăn mặc hết sức quái dị.
Nàng hướng về phía Sương Lan Nhi cười quỷ dị, lạnh lùng nói: “Qúy phi nương nương cho mời, thỉnh Lan phu nhân ra ngoài phủ một chuyến, nhã gian đã được Qúy phi nương nương cho chuẩn bị tốt.”
Vẻ mặt cười cợt gian tà như vậy khiến cho Sương Lan Nhi rùng mình một cái, giống như một chậu nước lạnh đổ ụp xuống đầu, tất cả chỉ là lạnh lẽo băng giá. Nàng cố gắng duy trì trấn tĩnh, lấy ra một tờ giấy, viết: “Qúy phi nương nương có chuyện gì quan trọng? Sinh thần Hoàng thượng sắp tới ta sao dám tự tiện đi lại?”
Đan Thanh lạnh lùng hừ một tiếng: “Qúy phi nương nương đã sớm dự đoán được ngươi sẽ từ chối, ngươi đã không muốn biết tung tích của Sương Mai Nhi, vậy chúng ta cũng không tất phải hảo tâm làm điều thừa.” Dứt lời nàng làm bộ xoay người rời đi.
Sương Lan Nhi vội vàng ngăn nàng lại, lại viết: “Qủa thực biết muội muội của ta thất lạc ở đâu sao?”
“Đi theo ta chẳng phải sẽ biết sao?” Đan Thanh liếc mắt một cái dò xét gương mặt đã trở nên trắng bệch của Sương Lan Nhi, nửa châm chọc nói: “Ngươi sợ cái gì? Ngày mai là sinh thần của Hoàng thượng, ai dám để xảy ra chuyện gì tại đây?”
Sương Lan Nhi suy nghĩ trong chốc lát, dù sao cha mẹ cũng nằm trong tay Đoan quý phi, hiện tại thêm muội muội, nàng vô luận thế nào cũng phải đến đó một chuyến. Lúc này nàng theo sát Đan Thanh rời khỏi Thụy vương phủ.
Ngồi xe ngựa một đoạn đường, sau đó xe ngựa dừng lại. Xuống xe, Đan Thanh lại đưa nàng đi một đoạn đường thật dài, rẽ qua rất nhiều những ngõ tắt nhỏ.
Sương Lan Nhi từ bé lớn lên trong thành Thượng Dương, đối với nơi này nàng vô cùng quen thuộc. Trơ mắt nhìn phương hướng này, rõ ràng là đang đi tới U Lan viện. Lại nói U Lan viện ở thành Thượng Dương này vô cùng nổi danh, tương tự như Túy Hồng lâu, đều là kỹ viện. Chẳng qua U Lan viện là nơi chốn của quan kỹ, đặt ở chỗ hẻo lánh bí ẩn, bình thường dân chúng có tiền cũng không thể bước vào bên trong, làm quan ít nhất cũng phải từ ngũ phẩm mới có đủ tư cách đi vào. Mà quan kỹ bên trong đều được chọn lựa tinh tế, xinh đẹp mỹ mạo, bất quá đều là tội thần chi nữ. Nàng sở dĩ biết nơi này là bởi vì mẫu thân từng giặt quần áo ở đây, nàng cũng từng qua đó giặt đồ. Lúc đó tuổi còn nhỏ nhưng ấn tượng lại khắc sâu trong đầu.
Ban ngày U Lan viện luôn đóng cửa, trước cửa có hai người canh gác, bọn họ vừa nhìn thấy Đan Thanh cùng chiếc choàng đen liền lập tức mở cửa.
Sương Lan Nhi cước bộ có chút ngưng trệ nhưng vẫn đi theo vào. Lòng nàng ẩn ẩn như đã đoán ra được phần nào vì vậy càng thêm bất an.
Ánh mặt trời đầu đông lại trở nên tối tăm yếu ớt, giống như lá khô muốn lìa cành, từng chiếc từng chiếc rơi xuống vai nàng, nhìn kỹ lại, thần sắc nàng lúc này đã hoàn toàn trắng bệch.
Đan Thanh dẫn nàng đi tới một khuôn viên hẻo lánh, thời điểm mở cửa ra, có một lớp bụi dày đặc tiến đến, dưới ánh mặt trời có thể thấy rõ chúng giống như đang giương nanh múa vuốt đánh ụp vào nàng. Ánh mặt trời dừng lại ở cửa, trong phòng tối đen giống như một vực sâu không đáy, khiến cho người ta không rét mà run.
Đan Thanh đẩy Sương Lan Nhi vào căn phòng ẩm ướt bẩn thỉu, nàng cười nói: “Ngươi đừng sợ hãi, trên tường có một cái lỗ, chỉ là mời ngươi xem một màn hay ở cách vách mà thôi. Ta sẽ chờ ngươi ở ngoài cửa.”
Nói xong, nàng liền sập lại cánh cửa gỗ nặng nề, đem tất cả ánh dương ngăn cách ở bên ngoài.
Sương Lan Nhi bụng đầy nghi hoặc, lúc này ở góc tường ẩn ẩn truyền đến động tĩnh thu hút nàng đi tới. Nàng cẩn thận bước qua đó, đẩy thật mạnh lớp rơm rạ qua một bên, đúng là lộ ra một lỗ hổng to bằng lòng bàn tay. Nghĩ đến điều Đan Thanh nói chính là cái lỗ này.
Thời điểm đến gần lỗ hổng, nàng khẩn trương đến độ hai tay không ngừng run rẩy.
Vách tường bên kia hoàn toàn không giống với căn phòng suy tàn bên này. Đó là một căn phòng xa hoa tinh tế, ánh sáng chiếu rọi đến từng ngõ ngách, thậm chí sau lớp màn che màu tím nhạt có thể thấy rõ giường lim hoa mỹ phô trương.
Chỉ là cảnh tượng trên giường khiến nàng hoảng sợ quên cả hô hấp.
Một nữ tử ăn mặc thập phần diễm lệ, mặc dù trên mặt son phấn từng lớp lại từng lớp, mi mắt cũng dày nhưng nàng có thể nhận ra đây chính là muội muội của nàng – Sương Mai Nhi.
Mà giờ khắc này, trên người Sương Mai Nhi bị một gã trung niên cường tráng đè xuống, sau lưng người này có săm sổ hình vẽ vô cùng đáng sợ. Mà hắn đang xé rách quần áo của Sương Mai Nhi, những phiến lụa trắng như tuyết bay tán loạn khắp phòng. Trong mắt nàng tràn ngập sợ hãi, đó là sự khiếp sợ xen lẫn tâm tình hỗn loạn, hoảng sợ ôm chặt cánh tay, nghiêng người từ trên giường lăn xuống đất, liều mạng chạy đến cửa.
Gã nam tử trung niên cười lớn, cười đến dữ tợn, giống như một tên thợ săn lão luyện giữ chặt lấy mắt cá chân con mồi, đem Sương Mai Nhi tha trở về. Nàng tựa như một con mèo bị người ta cho lên thớt, mười ngón tay gắt gao cào lên mặt đất, tựa như đang níu kéo chính sinh mệnh của mình. Nàng khóc lóc cầu xin: “Không được, không được! Buông! Buông!”
Quần của nàng bị kéo xuống lộ ra đôi chân thon dài, gã nam tử trung niên càng thêm hưng phấn, mâu trung lộ ra tia sáng dâm loạn thèm thuồng. Nàng cực lực đau khổ cầu xin: “Xin ngài, không cần! Ta tình nguyện làm nô tì, làm trâu làm ngựa, không cần a…”
Nhưng người nọ đã sớm bị dục hảo thiêu đỏ con mắt, không chút nghĩ ngợi hung hăng cho Sương Mai Nhi một cái bạt tai, rống lên tức giận: “Câm miệng cho lão tử.” Bắt được hai chân giãy giụa trong hoảng loạn của nàng, thân mình nam nhân cường tráng của hắn đè xuống.
“A!” Tiếng kêu thảm thiết cùng thê lương của nữ tử vang vọng cả căn phòng, cũng xuyên qua lỗ nhỏ ở vách tường truyền đến tai Sương Lan Nhi. Một khắc kia nàng khiếp sợ, chết lặng, đôi mắt mờ mịt trống rỗng vô hồn vô lệ, tay chân từng đợt rét run. Dạ dày giống như từng đợt ghê tởm mạnh mẽ trào ra, nhịn không được mà nôn một trận.
Súc sinh! Súc sinh! Mai Nhi nàng mới chỉ mười bốn tuổi! Qủa thực là tên súc sinh!
Sương Lan Nhi hét cũng không hét được, khóc cũng không khóc được, chỉ có thể bi phẫn nện vào vách tường, tường đá cứng như thạch bàn làm thương tay nàng, móng tay cào rơi ra, vạch lên tường những đường máu đỏ rực, nàng vẫn liều mạng đập tường, cào tường cho đến khi hai tay huyết nhục mơ hồ. Thế nhưng đối diện lại không nghe được chút âm thanh, chung quy lại cũng không làm nên chuyện gì.
Căn phòng trống rỗng mốc meo tràn ngập mùi ẩm ướt. Hết thảy đều lặng tiếng, chỉ có Mai Nhi gào khóc đến tê tâm phế liệt như từng nhát dao đâm vào thần kinh nàng.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, nam nhân rốt cục cũng bứt ra rời đi, miệng mắng một câu: “Không thú vị”
Trên giường Sương Mai Nhi giống một con búp bê rách nát, nằm đó hai mắt trống rỗng vô thần nhìn màn trướng. Dưới thân là huyết nhục đỏ thẫm, nơi nào cũng đỏ.
Đột nhiên “cạch” một tiếng, cửa phòng chỗ Sương Lan Nhi bị mở ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào, nàng thẫn thờ quay mặt lại, thấy rõ người bước vào chính là Đoan quý phi cùng Thu Khả Ngâm.
Một khắc kia nàng rất muốn đứng lên nhưng dưới chân lại phù phiếm vô lực, cả người tựa hồ như một miếng vải rách xụi lơ, muốn động mà động không nổi.
Thu Đoan Trà đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói Vương gia tìm được ca ca cùng đệ đệ của ngươi?” Dừng một chút, nàng cười lạnh nói tiếp: “Đó là bản cung cố ý để cho nó tìm được, Thu gia thế lực lớn thế nào không phải ngươi không biết, muốn giấu một người bản cung có thể cam đoan với ngươi Vương gia cả đời cũng tìm không được.”
Sương Lan nhi dùng sức lau nước mắt đọng ở khóe mắt, dù là bất lực nàng cũng không muốn rơi lệ trước mặt những kẻ này. Duy trì vẻ mặt quật cường, ánh mắt sáng quắc, nàng lạnh lùng nhìn thẳng Thu Đoan Trà.
Thu Đoan Trà có gì mà chưa từng thấy qua, nàng cười nhạt: “Ngươi là muốn hỏi bản cung đến tột cùng muốn gì?” Dứt lời nàng quay sang nhìn Thu Khả Ngâm một cái đầy ý tứ.
Thu Khả Ngâm ra vẻ nói: “Sương Lan Nhi, phụ thân của ngươi thông đồng với địch bán nước. Muội muội ngươi bị bắt đi làm quan kỹ cũng là đáng. Bổn vương phi thực ra có thể cứu nàng bất quá nàng đến cuối cùng còn phải lưu lại U Lan viện bao lâu thì phải nhìn biểu hiện của ngươi.” Dừng một chút, nàng nhẹ nhàng cười: “Ta nói rõ cho ngươi biết… cho dù ngươi có kế hoạch gì không cần biết… chúng ta muốn ngươi mãn bàn giai thâu.”
(Mãn bàn giai thâu: thua triệt để không còn đường lùi)
“Đúng rồi, có tin dữ này bản cung muốn tự mình nói cho ngươi. Mẫu thân của ngươi thân thể yếu đuối hôm nay đã bệnh chết, bản cung xưa nay nhân từ đã sai người làm một bộ quan tài an táng nàng, cũng không đến mức để táng thân nơi hoang dã. Về phần phụ thân ngươi còn có thể sống bao lâu bản cung cũng không thể đảm bảo được trước điều gì.” Thời điểm nói xong, trên mặt Thu Đoan Trà không lộ chút biểu tình, giống như giết chết một người đối với nàng mà nói chỉ là một chuyện bình thường.
Đó là đả kích nặng nề nhất, Sương Lan Nhi nghe xong khuôn mặt bị sự kinh ngạc nuốt lấy, cả người giống như bị đông cứng lại thành một khúc tượng.
Mẫu thân của nàng…
Không, đây không phải là sự thật…
Nàng không thể tin được, cả người nằm rạp xuống mặt đất, hô hấp trở nên dồn dập, cuối cùng dường như lại gần như ứ đọng.
Bên tai, trong căn phòng trống rỗng tràn ngập tiếng cười của bọn họ, phá lệ chói tai.
Thật vất vả chờ các nàng rời đi rồi nàng mới nặng nề đứng lên. Lệ nhịn hồi lâu cuối cùng cũng rơi xuống, dừng lại trên lớp rơm rạ dày mềm dưới chân, ẩm ướt mà nóng hổi, từng giọt lại từng giọt.
Vô tri vô giác đi ra khỏi U Lan Viện, sắc trời đã ngả tối, trên đường cái vẫn chưa có người đốt đèn, tất cả chìm trong tĩnh lặng âm u mà sâu thẳm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]