Chương trước
Chương sau
Một tháng sau.

Hồng Châu chính là vùng đất giàu có nổi danh của Tường Long quốc, sản vật phong phú xinh đẹp, dân chúng đa phần đều làm thương nhân. Đó là một địa phương đẹp như một bức tranh. Xung quanh những dãy núi mọc đồ sộ, màu xanh non mơn mởn cùng màu tơ vàng của cây cỏ hòa trộn với màu ngocj bích của gỗ sam bao trùm lấy tất cả. Những ngọn núi này vây quanh Hồng Châu thành, chặt chẽ bao lấy từ bên trong.

Mỗi khi có mưa phùn nhẹ cũng là thời điểm cảnh sắc nơi đây động lòng nhất. Sương mù như một tấm lụa bàng bạc đung đưa phủ xuống đậu trên những tòa nhà ngói đỏ tường trắng. gió khuấy đảo mưa bụi cùng với hơi nước nhàn nhạt đạm mạc hòa cùng một chỗ, như sương như khói, hư ảo lúc ẩn lúc hiện.

Trên phố xá hiếm lúc nào chỉ có ít người qua lại nhưng cũng không tính là nhiều.

Sương Lan Nhi đem dược liệu trước mặt bày ra quầy hàng sau đó lại lấy mảnh giấy dầu thật cẩn thận che chở. Cảng sắc tuy đẹp nhưng nàng lại chẳng còn lòng dạ nào để thưởng thức, nàng đang mong chờ mưa dừng lại, ít nhất sẽ không làm ướp nhẹp đám dược liệu này của nàng, thứ hai cũng tốt cho việc khai trương làm ăn buôn bán.

Hiện tại nàng dừng chân ở Hồng Châu, thuê một cái cửa hàng. Nàng hỏi thăm các y quán, cũng không thiếu gì nhân thủ, vả lại nàng cũng hành nghề thầy lang nên biết làm tiệm thuốc lúc nào cũng có nhiều người ghé thăm, chi bằng nàng trước hết làm buôn bán dược liệu. Nàng có ánh mắt rất tinh tường thông minh, năng lực phân loại dược liệu rất cao, chi tiêu bình thường lại ít, mà hàng hóa chọn lại toàn là loại thượng đẳng, khoảng hơn nửa tháng nàng đã tích góp được không ít tiền, cũng đủ cho nàng sinh sống tiếp.

Đang mải suy nghĩ thì một vị đại thẩm tiến đến , nàng tủm tỉm cười nhìn Sương Lan Nhi nói: “Vị cô nương này ta nghe vương bá cách vách nói dược liệu ở sạp này của cô nương rẻ lại tiện nghi, hơn nữa còn nhân tiện xem bệnh, chính là như vậy?”

Sương Lan Nhi mỉm cười: “Đại thẩm sắc mặt xanh vàng, lại nhìn tay phải, ngón giữa có điểm phù thũng xanh đen, không biết ngày thường có cảm giác dạ dày không tốt, có biểu hiện ợ chua, ăn xong đầy hơi, bụng ách tắc hay không?”

Đại thẩm trung niên nọ sửng sốt nửa ngày mới hồi phục tinh thần, cười ngây ngô vài tiếng lại nói: “Cô nương thật là thần thông, không cần bắt mạch cũng có thể nhìn ra bệnh. Kỳ thật bệnh này của ta là bệnh cũ, tốn bao nhiêu bạc rồi mà trị không hết được, này hiện tại ta chỉ biết mua chút bắc sài hồ, hoài củ từ cùng ngũ vị tử về sắc thuốc uống, tuổi tác này rồi còn cần gì nữa.” Nói xong nàng chỉ tay vào bắc sài hồ trên sạp hàng của Sương Lan Nhi, “Dược liệu của cô nương rất tốt, bán cho ta một chút.”

Sương Lan Nhi cười nhẹ: “Đại thẩm, thẩm dùng thuốc như vậy không đúng rồi. Khi dùng dược nhất định phải chú ý đến phân lượng, sai một ly đi một dặm. Hay là cứ để ta bắt mạch cho đại thẩm đi.” Nói xong nàng kéo lấy tay đại thẩm cẩn thận xem mạch. Một lát sau nàng nói: “hư thực đan xen, nóng lạnh giao thoa. Đại thẩm, ta có phương thuốc cổ truyến dược tính so với bắc sài hồ phối với mấy loại dược liệu kia có ích hơn, không biết đại thẩm có muốn thử không?”

“Phương thuốc cổ truyền? Liệu dùng có tốt không?” Vị đại thẩm trung niên có chút do dự.

“Trong phương thuốc này có một loại mà người ngoài rất ít khi dùng, đó là rết. Loại này dùng trị bệnh của đại thẩm sẽ có công hiệu cực kỳ hiệu quả.”

“Được, vậy nghe lời cô nương. Cô nương thật là người có lòng nhiệt tình, vương bá cách vách cũng nói cô rất tốt, bệnh phong thấp hằng năm của hắn sau mười ngày dùng thuốc của cô nương đã đỡ lên rất nhiều. Vậy cô cũng cắt cho ta mười thang thuốc đi.”

Sương Lan Nhi nhanh tay gói thuốc lại, đại thẩm trung niên nọ tươi cười hớn howr cầm lấy rồi ra về.

“Đại thẩm đi thong thả.”

“À, trở về ta sẽ giới thiệu cho cô nương, cô nương tính cách quả thực không tồi.”

“Cảm ơn đại thẩm.”

Hôm nay rốt cục cũng làm ra được một khoản buôn bán, Sương Lan Nhi nhẹ thở dài ngồi xuống sạp, tay thuận tiện nhặt một phiếm cao a giao cho vào miệng nhai. Cao này có tác dụng bổ huyết, điều trụ khí huyết, nàng cả ngày vội vội vàng vàng làm ăn, không có hơi đâu mà điều trị bồi dưỡng lại thân thể sau sinh, vì vậy nên chỉ đành ăn mấy phiến cao ít ỏi này.

Thời điểm buổi chiều, nàng lại bán được một chút dược liệu lặt vặt, mưa cuối cùng cũng chịu tạnh, trên đường người qua lại cũng một lúc một nhiều lên.

Rạp xiếc ảo thuật nằm đối diện sau khi mưa tạnh liền vội vàng mời chào khách qua đường cho đến khi người vây xem đã đứng chật ních một vòng xung quanh một nữ tử, Sương Lan Nhi nhìn nàng tuổi tác so với mình cũng không sai biệt lắm, mi mục bay lượn, anh khí bừng bừng, dù chỉ nhất thời xem qua nhưng đến lúc này lại gây cho nàng nhiều hứng thú, nàng chống sạp, hướng lên sân khấu theo dõi.

Chỉ thấy nàng kia lộn một vòng trên băng ghế, băng ghế có chút lay động, Sương Lan Nhi không khỏi thấy lo lắng, sau lại thấy nàng thân thể uyển chuyển như lá liễu, mềm mại như sợi tơ tằm, cuối cùng vững vàng đứng trên bề mặt. Trước đài có một gã nam tử liên tục ném tới nàng những chiếc bát sứ, nàng hai chân cùng hai tay không ngừng linh hoạt bắt lấy, rồi xếp thành một chồng.

Những chiếc bát sứ liên tiếp ném tới, nàng bắt được cũng ngày càng nhiều, xung quanh âm thanh ủng hộ ngày càng vang xa.

Sương Lan Nhi chăm chú xem đến hăng say, nhất thời không chú ý có người đi đến cửa hàng của nàng.

“Cô nương! Cô có bán diệp lăng tử hay không?”

Nàng không nghe thấy, người đi vào cười cười rồi lại lớn giọng nói: “Cô nương, ta muốn mua diệp lăng tử.”

Sương Lan Nhi lúc này mới hoàn hồn, khi nhìn người đi tới, khuôn mặt thanh lệ của nàng có chút ngưng trệ, đúng là hắn, Phong Diên Tuyết. Một thương nhân tài ba xuất sắc mới hơn hai mươi tuổi, lông mày ví như tinh nguyệt, mắt như hàn uyền, lúc cười lên có một loại sâu thẳm khôn khéo có vẻ không tương xứng với độ tuổi của hắn. Lúc này hắn mặc một bộ thường phục bình dân màu lam, một bộ dạng mộc mạc chất phác không hề đẹp đẽ quý giá như trước đây.

Phong lão bản nổi tiếng thành Thượng Dương, hắn như thế nào lại xuất hiện ở Hồng Châu? Thật là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Nàng từng gặp qua hắn một lần, ấn tượng rất sâu sắc, không thể nhận sai được.

Phong Diên Tuyết kỳ thật vừa rồi mới nhận ra Sương Lan Nhi, thấy trong mắt nàng tràn ngập vẻ nghi hoặc, hắn vội vàng nói: “Ha ha, không nghĩ tới tha hương lại có thể hội ngộ người xưa, đúng là có duyên được gặp lại Lan phu…” Hắn dừng lại một chút, mặt mày sáng lạn tươi cười, lập tức sửa lại: “Gặp lại Sương cô nương, à không, hiện tại phải là Sương lão bản mới đúng.”

Sương Lan Nhi cười, thương nhân quả nhiên là thương nhân, không cần hỏi đến những chuyện vốn không liên quan đến việc làm ăn của mình, về khả năng này Phong Diên Tuyết quả nhiên là lão đạo. Nếu hắn không vạch trần chỗ đau của nàng vậy nàng cũng làm bộ như vô sự, chỉ nói: “Nhiều hiệu thuốc bắc như vậy, Phong lão bản như thế nào lại tự mình đến cái tiểu quán này của ta vậy, thật đúng là vinh hạnh.”

Tay hắn một phen mở quạt, nhẹ nhàng phe phẩy nói: “Hồng Châu thành chính là nơi đầu mối tập kết dược liệu, ở đây ta cũng có một cửa hàng, vừa vặn quân nhu cần dùng đến diệp lăng tử, ta chạy khắp Hồng Châu thành mà lại chỉ tìm được mấy loại nhị đẳng, xem ra muốn có dược liệu thượng đẳng đều chỉ có thể tìm đến Sương lão bản rồi.”

Sương Lan Nhi giương mắt nhìn hắn: “Ta chỉ là làm ăn nhỏ, diệp lăng tử không quý, mùa đông lại dùng qua nên chỉ dự trữ một chút, nếu Phong lão bản cần thì cầm hết đi.” Nói xong nàng lật cho chỗ dược dự trữ ra, lại nói: “Đa số đều ở trong nhà, không bằng Phong lão bản đi theo ta một chuyến.”

Hắn nghĩ nghĩ rồi xua tay nói: “Không làm chậm trễ việc làm ăn của Sương cô nương nữa, ta cũng không gấp, ngày mai lại đến lấy. Giá cả, tám chỉ một lượng, thế nào?”

Sương Lan Nhi gật gật đầu. Phong Diên Tuyết này quả nhiên là một kẻ lão luyện, giá cả không cao cũng không thấp, làm cho người khác vừa muốn bán lại vừa luyến tiếc, khó trách được hắn có thể buôn bán lớn như vậy.

Nàng đem toàn bộ diệp lăng tử tại quầy gói lại cẩn thận rồi đưa cho Phong Diên Tuyết: “Còn lại ngày mai bổ sung, nhìn không ra Phong lão bản còn hiểu biết mấy công việc về dược liệu, ta vẫn tưởng Phong lão bản là làm ăn về xiêm y trang sức.”

“Đâu có, Sương cô nương hiểu lầm rồi, đúng ra ta chính là dựa vào buôn bán dược liệu mà lập nghiệp, trang sức mấy thứ linh tình chỉ là mưu cầu sau này mà thôi.” Phong Duyên Tuyết đem một thỏi bạc đặt lên quầy: “Đay là tiền đặt cọc, ngày mai ta lại đến cùng cô tính nốt số tiền còn lại.” Hắn dừng lại một chút nhìn qua một lượt các loại thuốc bày trên sạp hàng của nàng, chợt mâu trung sáng ngời, lúc này liền khen ngợi: “Xem ra cô thật sự là chuyên gia phân biệt thảo dược, nói thật cô một nữ tử tự mình ra ngoài bôn ba cũng không phải biện pháp lâu dài, không bằng đến cửa tiệm của ta, ta đang cần một người lành nghề như cô. Tiền công ổn định, cô có muốn cân nhắc một chút hay không? Hoặc là thế này, chúng ta có thể hợp tác kinh doanh.”

Sương Lan Nhi ôn hòa tươi cười, khoát tay uyển chuyển nói: “Cảm ơn ý tốt của Phong lão bản nhưng hiện tại ta tạm thời cũng có thể coi là sống ổn, chỉ là việc này có lẽ là chuyện đại sự, nếu có sai sót thì thật làm Phong lão bản thất vọng rồi. Vẫn là tự mưu sinh tự tại đối với ta tốt hơn.”

Phong Diêu Tuyết cười yếu ớt lại nói: “Cô không cần như vậy từ chối ta, Sương lão bản cứ từ từ suy nghĩ. Chậm một chút… cho ta một câu trả lời thuyết phục, nửa tháng này ta ở tửu lâu Thiên Khuyết, đi trên đường chỉ cần hỏi sẽ biết. Cô lúc nào cũng có thể tới tìm ta, nếu ta không có ở đó thì lưu lại cho tiểu nhị một câu rồi hãy đi. Ta biết Sương lão bản tuy là nữ tử nhưng bản lĩnh không thua kém gì đấng nam nhi, công việc làm ăn nhỏ hẳn cũng không phải có thể vây khốn cô. Mong cô hãy cẩn thận cân nhắc một phen.”

Nàng gật đầu: “Được rồi, ta sẽ cân nhắc kỹ lưỡng. Phong lão bản đi thong thả.”

Hắn xoay người, mỉm cười rời đi.

Nhìn bóng dáng tiêu sái đi khỏi, Sương Lan Nhi lại trở về với công việc, đứng cả ngày khiến thắt lưng đau đến không chịu nổi. Nàng vẫn cứ như vậy chống đỡ thêm một chút nữa, lại bán được mấy đơn thuốc, mắt thấy sắc trời cũng đã trễ, nàng chuẩn bị đóng cửa về nhà.

Đang thu thập lại đồ vật này nọ trong quán, đột nhiên có hai gã cường hãn chắn trước tiểu quán của nàng, bọn họ dáng người cao lớn cường tráng cơ hồ che khuất tất cả ánh sáng, Sương Lan Nhi chỉ thấy trước mặt chợt tối lại.

Hai kẻ này vừa nhìn là biết rõ ràng đến đây kiếm cớ gây chuyện.

“Hừ, ra chỉ là ngoại nhân, ai cho phép ngươi mở quán bừa bãi ở nơi này? Đã có sự đồng ý của lão gia đây chưa? Quy củ buôn bán ở đây ngươi có hiểu hay không?” giọng nói thô dáp nghe xong làm cho người ta nổi một tầng da gà.

Sương Lan Nhi trong lòng hiểu rõ, cái này hẳn gọi là cường hào.

Nàng là người mới đến, không thể không cúi đầu. Nàng thật vất vả mới tìm được chỗ đặt chân, đương nhiên không muốn đắc tội với loại người này. Dù sao cũng chỉ là tốn thêm tiền, lúc này nàng lấy ra một lượng bạc trắng , cười làm lành nói: “Tiểu bản làm ăn, có chút tấm lòng này, mong rằng các vị vui lòng nhận cho.”

Một gã đại hán tiếp nhận bạc, đặt trên tay đo đếm, bên miệng lộ ra một tia cười kinh bỉ, hắn đột nhiên giơ tay lên hất sạp bày thảo dược của nàng, giận giữ nói: “Mẹ nó, cho rằng lão tử muốn ăn cơm sao? Xem ra không giáo huấn ngươi một chút thì ngươi không biết gia là ai?”

Đang chuẩn bị động thủ, tên đại hán kia chợt hừ hừ hai tiếng, hai tay nâng lên liền buông xuống. Thì ra sau lưng hắn bị người ta hung hăng bổ xuống.

“Mẹ nó, ai ở sau dám chơi lão tử?” Hắn đau đến phát giận, đang định quay người xem kẻ từ phương tới nào mà dám lớn mật như thế, không nghĩ vừa mới chuyển mình liền bị một gã nam tử khác một cước đá bay. Cùng lúc đó tên đại hán còn lại cũng bị nam tử này cho một quyền nằm rạp xuống mặt đất.

“Dám ở địa bàn của ta xưng lão đại, ta xem các ngươi sống chán rồi. hôm nay ta tâm tình tốt, không buồn so đo với các ngươi, còn không mau cút đi.” Người lên tiếng không phải là người động thủ, đúng ra là giọng nói thư thái của một nữ tử, thanh thúy như tiếng chim hoàng oanh uyển chuyển.

Hai gã nam tử vừa nhìn thấy nữ tử kia liền vội vàng vuốt trán, bất mãn lủi đi.

Biến cố xảy ra bất ngờ khiến Sương Lan Nhi trở tay không kịp, thoáng lấy lại bình tĩnh, nàng nhìn vị nam tử đã ra tay tương trợ đánh lui hai kẻ cường hào kia. Mà sai sử người này lại là một cô nương còn độ tuổi thanh xuân.

Nàng liếc mắt một cái liền nhận ra, đây không phải chính là cô nương vừa rồi diễn xiếc trước bàn dân thiên hạ hay sao. Vừa rồi là đứng xa xem, hiện tại đứng gần nhìn ra nữ tử này linh khí bình thường rất thủy nhuận, mi mục bay múa, tư thế oai phong bừng bừng. Nhìn ước chừng độ tuổi không khác biệt so với tuổi của nàng lắm.

Sương Lan Nhi cảm thấy có chút nghi hoặc, nhìn thấy nữ tử này khí chất không tồi, quần áo cũng hoa lệ, giống như được sống rất an nhàn sung sướng, như thế nào lại phải ra ngoài đường diễn xiếc? Nhưng thật ra cũng có không ít khuê nữ nhà giàu ngày thường nhàn rỗi không có việc gì để làm liền trốn ra ngoài chơi đùa.

Cô nương kia hướng về phía Sương Lan Nhi cười cười: “Này, ta đã quan sát cô mấy ngày này rồi, cô một nữ nhân tự mình mở quán thật không dễ dàng gì. Chúng ta kết giao bằng hữu đi, cô gọi ta một tiếng Linh Lung là được rồi. Cô tên gì?”

Linh Lung, có ngọc Linh Lung dùng để hình dung cô gái này thật đúng là cực kỳ phù hợp.

Sương Lan Nhi hào phóng cười đáp lại: “Ta gọi là Sương Lan Nhi.”

p/s: spoil trước chương sau một chút cho nóng hổi:

“Bốn phiến cửa điện rộng mở, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên trong bóng tối là sự hiện diện của một người vô cùng chói mắt. Có lẽ cũng bởi vì hắn quá mức chói mắt mà khiến cho người ta không muốn nhìn thấy cũng không thể. Bên trong lầu các xa hoa, trân châu ngọc liễm, tơ vàng cẩm tú, hắn mặc một bộ y phục màu sắc tươi đẹp thêu hoa mẫu đơn, sặc sỡ ngoài sức tưởng tượng như vậy chẳng ai nghĩ có thể mặc vào người, nhưng với hắn thì khác, vô cùng thích hợp. Cái này phải gọi là… người đẹp hơn hoa gấp vạn lần.”

Chắc ai cũng đoán ra rồi nhỉ

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.