Bên ngoài tiền thính, mưa mới tạnh không lâu, sắc trời vẫn còn âm u, duy chỉ có phía trên đỉnh đầu có ánh minh quang xé mở một đường, lộ ra ánh sáng vàng vàng, có lẽ không lâu sau trời sẽ trở nên sáng sủa hơn.
Sau cơn mưa, không khí tươi lành, gió lạnh thổi đến làm con người ta cảm thấy thanh tỉnh.
Chưa tới ven hồ mà đâu đó đã lanh lảnh tiếng cười truyền đến, hòa cùng gió tạo nên âm thanh như tiếng chuông ngân vang, leng keng rung động.
Sương Lan Nhi quay đầu nhìn sắc mặt có chút vàng xanh của Thu Khả Ngâm, nói: “A, xem ra đã có người tới trước chúng ta, không biết là đang chơi cái gì?”
Thu Khả Ngâm miễn cưỡng mỉm cười: “Nghe thanh âm này có vẻ giống như tiếng của cháu gái ta.” Dừng một chút nàng lại bổ sung thêm một câu: “Nhược y tính tình hảo sảng ham chơi, cũng thích có ý đồ chỉnh người.”
“A, thật sao? Ta càng muốn đi nhìn một chút.”
Nói xong, Sương Lan Nhi bước nhanh qua ngọn núi giả to sừng sững tiến đến trước mặt hồ, xuất hiện ngay trước mặt các nàng. Mặt hồ vẫn xanh biếc như trước, chỉ là mùa đông khiến cho màu nước sậm hơn so với mùa hè. Gió từng trận thổi qua, những gợn sóng nhỏ đua nhau từng tầng từng tầng nối ra xa. Nguyên bản giữa hồ có trồng một tảng hoa sen lớn, lá nổi trên mặt nước rất cao, nhưng đến hôm nay nhìn lại đều đã trở nên khô vành héo úa.
Nhưng đối lập với cảnh sắc suy tàn chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-phi-tich-bi/2175533/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.