Nàng hận hắn như vậy nhưng lúc này nhìn thấy hắn lòng lại chua xót. Hoa Đình Phong bị giam trong thiên lao vương phủ, không gian âm u, chật hẹp không có ánh sáng mặt trời, chỉ có ánh nến leo lét
Nam tử bình thường tóc cài trâm ngọc giờ tóc rối tung, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt. Nghe nói có người đến thăm hắn vội đứng dậy, dưới chân vang lên tiếng xích sắt.
Lam Kiều Nhị nhìn kĩ mới phát hiện hắn bị xích bằng xích sắt, đi lại cực kì bất tiện. Tiếng xích sắt kêu như cứa vào tim Lam Kiều Nhị khiến nàng muốn khóc. Lặng lẽ cúi đầu, nàng đứng ở ngoài nhà giam, cách song gỗ từ xa nhìn hắn, không dám tới gần.
Ngục tốt mang đến tấm vải đen, bịt mắt Hoa Đình Phong.
Nghe nói lúc tử tù gặp hòa thượng, ni cô đều phải như thế, bịt kín mắt họ lại để họ có thể thẳng thắn sám hối.
Chỉ nghe hắn mỉm cười nói.
– Sư thái, đa tạ ngươi tới thăm ta.
– A di đà Phật, Vương gia cần gì khách khí như thế, lúc trước người rất tốt với bản am, hôm nay bần ni đến tiễn ngươi một đoạn đường cũng là cái duyên. Sư thái hơi vái chào.
– Sư thái mang cả điểm tâm đến?
– A, Vương gia thật tinh, vừa đến đã biết
Sư thái xoay người gọi Lam Kiều Nhị:
– Tĩnh Tử, đem điểm tâm tới trước mặt Vương gia đi.
Tĩnh Từ là tên lúc này của Lam Kiều Nhị, lúc này nàng giả làm ni cô thì cũng phải có một pháp danh. Nàng run rẩy bước vào, thở cũng không thở nổi.
Giờ khắc này, nàng cùng hắn gần như vậy nhưng ánh mắt hắn bị bịt vải đen, hoàn toàn không nhìn thấy nàng.
– Sư thái mang người khác tới cùng sao? Hoa Đình Phong nghiêng đầu hỏi.
– Đúng thế, là đồ đệ mới của bần ni
– Tiểu sư thái, đa tạ ngươi. Hắn quay về phía Lam Kiều Nhị khẽ cúi đầu.
Nàng không đáp, sợ vừa mở miệng sẽ bị hắn nghe ra giọng của mình.
– Vương gia có tâm nguyện gì chưa hoàn thành muốn bần ni giúp hay có người muốn gặp không? Sư thái cũng sợ nàng để lộ thân phận, ho nhẹ một tiếng, vội vàng nói.
– Ta vốn là cô nhi, nhiều năm trước vì cô cô mà được Bắc Lương đế nuôi dưỡng, nay cô cô đã qua đời, không còn thân nhân gì trên đời này
– Vậy Vương phi đâu? Nghe nói lúc này tung tích Vương phi không rõ là thật sao? Sư thái nhắc nhở.
Hoa Đình Phong hơi ngừng lại, hồi lâu sau mới đáp:
– Nàng không ở cạnh ta lại là tốt, nếu có tâm nguyện gì thì đó chính là ta mong nàng sẽ vĩnh viễn không quay về, quên đi nơi này… quên đi ta.
Cái gì? Lam Kiều Nhị ngẩn ra. Người khác đều mong thê tử trở lại bên mình còn hắn lại mong nàng quên hắn, vĩnh viễn không trở về?
– Vương gia không sợ Vương phi lưu lạc bên ngoài bị khi dễ sao?
– Ta rất lo… sao có thể không lo? Nhưng so với việc khiến nàng nhớ lại chuyện đau lòng, sống ở bên ngoài ngược lại còn tốt hơn nhiều. Việc trên đời nếu không thể được hoàn toàn trọn vẹn thì chỉ có thể cân nhắc nặng nhẹ mà chọn lựa thôi. Hắn thở dài.
– Bần ni hiểu. Sư thái gật đầu rồi lại hỏi: – Vậy cuộc đời Vương gia có chuyện gì hối hận? Có lẽ bần ni sẽ giúp được Vương gia?
– Vô dụng thôi. Hắn bỗng nhiên cười nhẹ: – sai lầm lớn nhất cuộc đời ta không thể cứu vãn.
– Ý Vương gia là…
– Sai lầm lớn nhất của cuộc đời ta là gặp gỡ thê tử ta
Đồ vô lương tâm này đang nói gì thế? Lam Kiều Nhị tức giận, hắn lại hối hận vì biết nàng? Hối hận cái gì? Nàng thực sự đáng ghét thế sao? Nàng còn chưa nói hối hận mà hắn dám cướp lời kịch của nàng, đúng là đáng chém ngàn đao!!
– Nghe nói Vương gia rất yêu Vương phi, sao lại nói lời này?
– Lúc trước nếu không phải ta hết đường lui, xông vào xe ngựa của nàng thì đã không vừa gặp nàng đã yêu. Nếu không yêu nàng thì đã không chủ động thay Hoàng thượng đến Xương Châu từ hôn. Nếu không sợ nàng đau lòng thì đã không vẽ bọ rùa tám chấm để nàng vui vẻ, nếu không vì nàng mà làm mọi chuyện thì nàng cũng sẽ không yêu ta. Nếu nàng không yêu ta thì chúng ta đã không đính ước dưới bụi tường vi, cũng sẽ không… cũng sẽ không hại nàng.
Hắn tuy bị bịt mắt nhưng từ những lời hắn nói, Lam Kiều Nhị dường như có thể thấy được ánh lệ trong mắt hắn.
– Nếu có thể lựa chọn lại, ta thà bị Ngự lâm quân chém chết cũng không xông vào xe ngựa của nàng
Đây là cái hắn gọi là “hối hận”? Thì ra hắn không phải không yêu nàng mà là hối hận vì tình yêu của hắn khiến nàng đau đớn, hối hận vì mối nghiệt duyên này.
Nàng cắn môi nghẹn ngào
– A di đà Phật…
Người ngoài cuộc dường như cũng bị những lời này làm cho cảm động, thở dài niệm Phật.
– Sư thái, điểm tâm ngài mang đến thơm quá.
Hoa Đình Phong dù bi thương nhưng khóe miệng dường như đang cười, hắn luôn như thế, cho dù đau khổ cũng luôn giữ được phong độ ôn hòa.
Chỉ nghe hắn thấp giọng nói:
– Có thể cho ta nếm một miếng sao? Đây là bữa ăn cuối cùng của ta rồi.
– Tĩnh Từ, Vương gia bị bịt mắt không tiện ăn, ngươi lấy một miếng bánh đưa đến tay hắn đi. Sư thái nói với Lam Kiều Nhị.
Người cầm giỏ trúc lúc này nước mắt đẫm lệ, hai tay run rẩy, nhẹ nhàng cầm một miếng bánh đưa tới. Tay hắn đã xòe ra, dường như đang chờ nàng để bánh vào đó.
Giờ khắc này, lòng Lam Kiều Nhị cảm thấy rất đau đớn, đột ngột cầm tay hắn. Hắn không khỏi ngẩn ra, rõ ràng cảm nhận được sự run rẩy của nàng.
Lúc này Lam Kiều Nhị không nhịn được nữa, nàng nhanh chóng đặt miếng bánh vào tay hắn rồi lao ra khỏi nhà giam, vừa chạy ra ngoài vừa lau nước mắt. Hắn cảm thấy được sự khác lạ của nàng sao? Sẽ hoài nghi thân phận của nàng sao? Nhưng nàng đã bất chấp mà cũng không dám nghĩ nhiều.
Nàng chỉ mong chạy cho xa, rời khỏi nơi này, rời khỏi con người khiến nàng đau lòng muốn chết.
Ngày mai, hắn sẽ bị tử hình sao? Trong lòng lại dâng lên sự khó chịu khó nói.
Hắn là kẻ thù của nàng, chết thì chết, sao phải thương tiếc? Nàng nên mừng rỡ mới đúng, mừng rỡ mới đúng…
Không ngừng tự thôi miên chính mình, Lam Kiều Nhị lấy hết sức để ngăn mình quay trở lại. Hoảng hốt đi về đường, nàng vừa mắng mình yếu đuối, mâu thuẫn vừa nhớ lại những lời hắn vừa nói mà đau đớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]