Khi quản gia đưa cậu lên lầu, không còn là bộ dáng dơ bẩn như lúc trước, bộ lông màu trắng vô cùng mượt mà, trên lưng và hai lỗ tai có pha lẫn chút màu nâu nhạt, đôi mắt vô tội mở to nhìn Diêu Vũ Lâm, ngoan ngoãn giống như một con búp bê vải tinh xảo.
"Nhìn không giống với mèo hoang, lúc tắm rửa cũng rất ngoan." Quản gia nhớ lại bộ dáng không khóc không nháo, manh không đỡ nỗi kia, trong ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ yêu thương.
"Để nó xuống đi." Diêu Vũ Lâm nhàn nhạt nói.
Quản gia lập tức thu hồi ánh mắt, nghe theo mệnh lệnh đặt Bố Nghiêu trên mặt đất, hơi cúc đầu nhẹ giọng lui ra ngoài.
Bố Nghiêu đứng tại chỗ, nhìn Diêu Lâm Vũ đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, cậu có hơi bối rối.
Cậu 25 năm làm người, lần đầu làm mèo, thật sự có chút không quen.
Diêu Vũ Lâm bỗng nhiên cong môi cười nhạt, tà mị nói "Lại đây".
Bố Nghiêu cảm thấy tay chân không theo ý mình, cậy từ từ đi về phía Diêu Vũ Lâm, lúc sắp dựa vào quần tây Diêu Vũ Lâm lại một tay ôm cậu lên đầu gối.
"Quả nhiên rất ngoan".
Diêu Vũ Lâm dường như rất vừa lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu mèo "Tên Chu Vũ kia nói cũng đúng, nuôi một con thú nhỏ thật ra cũng rất thú vị".
Bố Nghiêu rất muốn khống chế bản thân, nhưng không biết có phải do tay của Diêu Vũ Lâm cố ma lực, hay là cậu không chống cự lại thiên tính của mèo. Thân thể không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-tang-mieu/2907560/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.