Bố Nghiêu vẫn đang say mê, Diêu Vũ Lâm đã tắt đèn lên giường, hắn đem Bố Nghiêu đặt trên đầu giường, lấy một cái chăn mỏng che lại cho cậu.
Trong phòng tối đen, đột nhiên Bố Nghiêu mở hai mắt, cậu phát hiện sau khi biến thành mèo, chỗ tốt duy nhất chính là thị lực ban đem trở nên đặc biệt. Cho dù không có ánh đèn, cậu cũng có thể ngắm dung nhan khi ngủ của Diêu Vũ Lâm vô cùng rõ ràng.
Tư thế ngủ Diêu Vũ Lâm rất quy củ, hô hấp nhẹ ngàng. Bố Nghiêu muốn vươn chân nhỏ ra sờ mặt hắn, nhưng duỗi đến một nửa lại rụt trở về.
Vẫn là không nên quấy rầy mộng đẹp của lão đại.
Không biết buổi tối hôm nay lão đại có mộng đẹp không, có thể mơ thấy cạu không?
Đột nhiên, Diêu Vũ Lâm động đậy, Bố Nghiêu hoảng loạn muốn chạy về vị trí cũ, nhưng chưa kịp chạy Diêu Vũ Lâm đã xoay người, cánh tay dài duỗi ra cũng không làm sao một phát bắt cậu, nhét vào trong chăn.
Bố Nghiêu ở trong lòng Diêu Vũ Lâm ló đầu ra, lỗ tai vừa vặn cọ đến cằm hắn. Diêu Vũ Lâm hơi thở che trời lấp đất đánh úp lại, toàn nộ vờn quanh Bố Nghiêu, Bố Nghiêu hít sâu một hơi bắt đầu lâng lâng.
Cậu không biết bản thân được ngủ bên cạnh lão đại là điều làm trên dưới Diêu gia kinh ngạc. Diêu Vũ Lâm khi nào lại cho mèo ở lại trong phòng? Còn có mấy cây chọc mèo nữa.
Lần thứ nhất, cũng sẽ có lần hai, lần ba. Cậu nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-tang-mieu/2907554/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.