"Nói hươu nói vượn!"
Quản gia lạnh giọng quát lớn, người hầu vội vàng ngậm miệng không dám nói gì, cúi đầu thối lui sang một bên.
Lão đại nhà hắn sẽ không bao dưỡng tiểu minh minh, mặc kệ là Lâm ca trên màn ảnh hay là Diêu lão đại, đều không phải người tùy tiện, điểm này Bố Nghiêu vô cùng có tin tưởng.
"Vị đại thúc này, chúng ta lại gặp mặt."
Âm thanh này Bố Nghiêu cảm thấy có chút quen tai, chờ thấy rõ Bố Nghiêu bỗng nhiên đặc biệt muốn mắng người.
Đây không phải là tên cặn bã ở bệnh viện sao, cậu ta sao lại tìm được đây? Không phải tới cửa muốn đòi cậu lại chứ?
"Hóa ra là cậu." Quản gia cố ý ngăn trở tầm mắt cậu nhìn Bố Nghiêu, lễ phép cười nói, "Ta tưởng lần trước chúng ta đã đem hiểu lầm nói rõ ràng, đây thật sự không phải là mèo nhà cậu."
"Đại thúc, ông đừng mở to mắt nói dối, nó tuyệt đối là con mèo ta ném."
Nam sinh không thuận theo không buông tha, ồn ào muốn gặp chủ nhân biệt thự, quản gia nhẫn nại trả lời "Tiên sinh chúng tôi không tiếp khách lạ."
Nam sinh bởi vì đây là biệt thự đã thu liễm khí thế, nếu là người bình thường, thái độ cậu ta có thể kiêu ngạo hơn gấp mười lần. "Đây đâu được xem là tiếp đãi khách?"
"Cậu muốn được tiếp đãi theo như thế nào?"
Tàm mắt mọi người nhìn về phía càu thang, chỉ thấy Diêu Vũ Lâm từ trên lầu đi xuống, cho dù mặc quần áo ở nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-tang-mieu/2907531/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.