Cả một buổi Dương Văn chỉ chăm chăm bợ đỡ Mạc Khiết Thần, ngay cả việc đầu tư cho công ty giải trí Dương thị ông ta cũng không nhắc tới một câu nào. Tò mò không được giải đáp, đồ ăn cũng không hợp khẩu vị khiến cho Phong Miên mất hứng.
"Tiên sinh, em đi rửa tay nhé."
Không khí trong phòng toàn là mùi rượu, ám cả lên người cô.
"Có muốn tôi đi cùng em không?"
Mạc Khiết Thần nghiêng người, tựa má lên mái tóc cô, từ trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói đầy từ tính của hắn.
"Em tự đi được ạ."
Cô gái nhỏ nắm lấy tay hắn gỡ khỏi eo mình, rồi cầm theo túi xách bước ra khỏi phòng bao. Mạc Khiết Thần mất đi một nơi để tay quen thuộc, có chút không quen co tay lại.
Đám "cáo già" trên bàn ăn thấy cửa phòng đã được đóng lại, chiếc ghế bên cạnh Mạc Khiết Thần đã trống, tâm tư rốt cuộc cũng không kìm nổi nữa. Mạc Khiết Thần nhếch môi, mượn bàn tay đang vuốt tóc che đi sự hung ác trong đôi mắt.
"Mạc gia, chắc là ngài vẫn còn hứng thú với giới giải trí đúng chứ?!"
Dương Văn cười khà khà, gương mặt đỏ bừng lên vì men rượu.
"Dương thị cho đến nay vẫn luôn là công ty giải trí hàng đầu trong nước. Ngài xem, chỗ xa lạ không bằng nơi quen biết. Nếu ngài chọn Dương thị, ngài cần gì cũng đều có tôi là con cờ chờ ngài chỉ điểm."
Mạc Khiết Thần không lên tiếng, ngón tay gõ gõ vào thành ghế biểu hiện sự mất kiên nhẫn. Tên Dương Văn này thật sự coi hắn là kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-tang-kieu/4618253/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.