Trên xe rất yên lặng. Khi Mạc Khiết Thần mở mắt thì nhìn thấy Phong Miên đặt hai tay lên đầu gối, dáng ngồi thẳng tắp, sự chú ý dồn hết lên khung cảnh đang xẹt qua bên ngoài cửa sổ.
"Phong Miên."
Thật dễ nghe.
Cô gái quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Mạc Khiết Thần mỉm cười, vỗ hai cái lên chỗ trống bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống.
"Cổ họng đỡ đau chưa?"
Viên kẹo ngậm ngọt lịm tan ra trong miệng. Phong Miên gật đầu, nghĩ nghĩ gì lại hơi mỉm cười. Rất nhẹ, nếu không nhìn kĩ cũng sẽ không thấy.
Từ lúc cô đến Mạc gia đều chưa từng lên tiếng, cũng không ai nói chuyện với cô, nên cổ họng bị thương cũng không được chữa trị. Lúc lên xe Mạc Khiết Thần đưa cho cô một lọ kẹo, sau đó không nói gì liền nhắm mắt dưỡng thần. Kẹo ngọt chữa trị rất tốt, trong thời gian ngắn đã giúp cổ họng của cô dễ chịu hơn trước rất nhiều.
"Ừ, ăn nhiều một chút."
Thấy cô quả thực mở nắp lọ kẹo, lấy ra một viên ngậm lấy, không hiểu sao khiến cho hắn bật cười. Phong Miên nhìn Mạc Khiết Thần, rồi lại nhìn lọ kẹo trên tay, cuối cùng dứt khoát đổ ra một viên đưa đến bên miệng hắn. Mạc Khiết Thần nhướn mày, đôi mắt đào hoa hiện lên sự thích thú.
"Tiên sinh, ăn."
Giọng nói vẫn còn chưa hồi phục, nhưng đã trở nên trong hơn rất nhiều. Rõ ràng chỉ là một lời nói bình thường, thậm chí đối với hắn còn được tính là hỗn xược. Nhưng đôi mắt chuyên chú cùng chút nũng nịu mà hắn nghe ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-tang-kieu/4618239/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.