Ánh trăng rọi vào phòng, chiếu lên dáng người cao lớn, phản xuống sàn nhà một bóng người đang dựa vào tường.
Mạc Khiết Thần cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch trên giường, đôi mắt chuyên chú như đang tìm kiếm điều gì.
"Tiên sinh, ngài Lạc Yến nói rằng Khương Giai Kỳ do bị mất máu và quá hoảng sợ nên đã ngất đi. Tuy có rất nhiều các vết thương trên người nhưng đã được xử lí tốt, sẽ không có ảnh hưởng gì. Còn bàn chân thì có lẽ đã bị vật nặng đè lên nên gãy xương."
Lão quản gia đứng ở cửa phòng, cung kính cúi đầu.
"Ồ. Nói với tôi làm gì?"
Nam nhân đột nhiên nghiêng đầu mỉm cười. Đôi mắt lạnh đằng sau chiếc kính gọng vàng khẽ cong nhẹ, tạo cho người khác cảm giác thân thiện khiến đối phương buông lỏng tất cả đề phòng.
"Lỗi của tôi. Bây giờ xử lý cô ta như nào ạ?"
Mạc gia chủ chưa một lần đưa người ngoài về mà cho phép ở trong dinh thự. Tất cả những kẻ ngài từng đưa về nếu không phải tra hỏi rồi gϊếŧ thì là chính là tra tấn rồi gϊếŧ, chưa bao giờ có ngoại lệ.
Vì vậy, như thường lệ, cô bé này, sẽ chết.
"Để xem có thể tỉnh lại được hay không đã. Ra ngoài đi."
Nam nhân không chút để ý tiếp tục nghiên cứu người nằm trên giường. Đôi mắt sâu thẳm loé lên tia vui thích, khoé môi nâng cao không rõ đang suy nghĩ đến niềm vui kì lạ nào.
"Vâng."
Trước khi rời đi, lão quản gia ngẩng đầu nhìn Mạc Khiết Thần một cái, muốn nói gì đó lại thôi, lùi dần về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-tang-kieu/4618237/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.