Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99
Chương sau
[1] Câu thơ thứ ba trong bài thơ Thu tịch của Đỗ Mục. Đến tối, chưởng quỹ Tiền Lai tới cầu kiến, “Phunhân, đầu bếp của bản điếm đã thấy cách người nấu cua, tự thấycũng có thể làm được. Chỉ không biết…?” Nàng mỉm cười, nghe giọng điệu cũng đoán được ýcủa ông ta, “Mặc dù nhà ta cũng có một tửu lâu nhưng ở cách đây kháxa, chưởng quỹ muốn dùng cách này cũng không sao.” Tiền Lai cực kỳ vui mừng, “Nếu như thế thì xin đa tạphu nhân. Để báo đáp lòng khảng khái của phu nhân, chi tiêu của cả giađình phu nhân cứ để bản điếm…” “Phu quân nhà ta yêu cầu vật dụng rất cao”, A Kiềuđiềm nhiên nói, “Mặc dù nấu cua cho lợi nhuận khả quan nhưng trongthời gian ngắn cũng khó có thể bù đắp nổi nên không làm khó dễchưởng quỹ. Chỉ xin chưởng quỹ quan tâm đến chúng ta nhiều hơn làđược rồi.” Tiền Lai nhớ rằng người nhà này xa hoa lãng phí,lúng túng cười đáp, “Điều đó thì tất nhiên rồi.” “Như vậy”, nàng cười khẽ, “Xin phiền chưởng quỹ đưaba thùng nước tắm mới đến đây cho chúng ta.” Lưu Triệt ở phòng bên tắm rửa xong đi ra ngoài thìthấy A Kiều đã xong trước, mái tóc còn chưa khô vương trên má trônghết sức quyến rũ. Nàng đang ngồi ở mép giường, tay ôm đàn tỳ bà. “Kiều Kiều muốn đánh đàn sao?” “Đúng vậy.” Nàng nhìn sang, “Bệ hạ cũng đã lâu khôngthổi địch rồi, chi bằng thổi một khúc hòa tấu với A Kiều nhé.” Lưu Triệt không trả lời, vẫy tay bảo mang địch tới,thử âm rồi nói, “Thổi bài gì đây?” A Kiều thuận miệng đáp, “Người nói đi.” Y suy nghĩ một chút rồi đề nghị, “Phong nhập tùngnhé.” A Kiều cúi xuống, gảy dây tấu nhẹ cung đàn. Nàngnghe tiếng địch ở bên cạnh uyển chuyển, lúc đầu hơi cứng nhắc nhưngdần thuần thục. Rõ ràng là một khúc vui tươi nhưng y thổi lên thìluôn mang theo khí phách. Phòng đối diện cũng có tiếng địch vang lên, so vớicủa Lưu Triệt thì kém về khí khái nhưng lại hơn về thuần thục, rấthợp với ý nghĩa của bản thân khúc nhạc. Lưu Triệt để địch xuống, ôm lấy nàng khẽ nói, “KiềuKiều thất thần mất rồi.” “À.” Nàng tỉnh lại, hỏi, “Người tra xét thân phậnngười đối diện chưa?” “Chẳng qua là một nhân sĩ về nhà chịu tang mà thôi.”Y không quan tâm lắm, định thân mật nhưng nàng cười né tránh, “Đừng,còn chưa uống thuốc.” Đi tuần thú bên ngoài, lại ở phòng trọ nên lịchtrình hơi rối loạn. Lưu Triệt than một tiếng, sai người mang thuốc tớirồi nhìn A Kiều nhíu mày nhăn nhó uống thuốc. Vì không phải ở trongcung, lại không biết gì về người sát vách nên phải kiềm chế khôngít. Nhưng cũng vì không phải ở trong cung đình hoa lệ đầy áp lựckhông thở nổi nên A Kiều ít nhiều cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng nhắm mắthồi lâu, vẫn không cảm thấy buồn ngủ, khẽ gọi, “Bệ hạ!” Người đànông bên cạnh vẫn thở đều đều, không trả lời nàng. Nàng mở mắt, ánh trăng soi tỏ chiếc màn tơ trên đỉnhđầu. Chiếc màn mới trắng như tuyết, không được rộng rãi tinh xảo nhưở trong cung nhưng lại khiến nàng càng cảm thấy thân thiết. Đã lâu nhưvậy nhưng nàng vẫn còn thích nhưng đồ vật giản dị trong sáng. Nếucó thể mãi mãi được sống cuộc đời bình lặng hôm nay, không phảichứng kiến những cảnh phân tranh khốc liệt thì tốt biết nhường nào.Nhưng người đang ở bên cạnh nàng là ai chứ? Nàng khẽ liếc mắt nhìn y, đôi môi chợt thì thầm tênmột người khác nhưng lại không bật ra, một người vừa gần gũi vừa xalạ. Đuôi tóc vẫn còn ấm chưa khô, một trận gió nhẹ lùaqua cửa sổ khiến chiếc rèm dịu dàng lay động. Lưu Triệt ngủ đến nửa đêm, cảm giác trước ngực nóngrực, tỉnh dậy, gọi: “Kiều Kiều, Kiều Kiều!” A Kiều nằm trong vòngtay y khẽ đáp lời nhưng vẫn không mở mắt. Y vội vàng đưa tay sờ thửtrán nàng, thấy nóng hầm hập thì hoảng hốt gọi, “Người đâu!” “Chủ nhân”, nội thị Tiểu Dung tiến vào, thắp đèndầu lên, nghe thấy giọng Lưu Triệt có vẻ lo lắng liền hỏi, “cóchuyện gì vậy?” Ngọn đèn dầu soi sáng gian phòng. Lưu Triệt nhìn rõđược mới biết A Kiều đang sốt cao, mặt mày tái nhợt nhưng vùng cổlại đỏ thẫm. Cho dù không hiểu về y học, y cũng biết sốt cao đếnmức độ này là cực kỳ nguy hiểm, nghiêm mặt sai bảo, “Ngươi đánh thứcmọi người dậy, đi mời các đại phu ở gần tới đây. Những người khácvề hành cung, gọi toàn bộ ngự y đi theo có mặt.” Rất nhanh, cả nhà trọ thắp đèn sáng rực, ngườingười mặt mũi nặng nề đi qua đi lại khắp hành lang. Dương Đắc Ý đánhthức chưởng quỹ nhà trọ đang ngủ say sưa, hỏi kỹ chỗ ở của đại phugần nhất rồi lập tức cử người đi mời. Lão đại phu đáng thương vừabị mời tới còn chưa kịp hết kinh hãi, trông thấy A Kiều nằm trêngiường giật mình kêu lên một tiếng, không kịp tức giận mà vội vàngbắt mạch, cặp mày nhíu chặt. Lưu Triệt đã hơi có vẻ lo lắng, nhìnthấy sắc mặt lão đại phu như thế liền trầm giọng hỏi, “Bệnh tìnhnội tử thế nào?” “Thứ cho lão phu nói thẳng.” Lão đại phu vuốt vuốtchòm râu, nói: “Tôn phu nhân vốn sức khỏe đã yếu, chắc rằng từ trướcđã từng không chỉ một lần bị tổn thương nặng nề phải không?” Lưu Triệt nhớ từ chuyện A Kiều đã từng bị đao chémcho tới hai lần sinh đẻ thì sầm mặt gật đầu. “Chính là thế đó. Phu nhân đã bị thương tới căn cốt,lần này lại bị lạnh nên gió độc thừa dịp cơ thể trống rỗng xâmnhập vào, phát bệnh hết sức nặng nề, không thể tránh được.” Đại phucân nhắc rồi bảo: “Ta kê phương thuốc, cho phu nhân uống ngay lập tứcthì mới có thể giải bệnh. Có điều cần kiêng kỵ, phải tĩnh dưỡngkhông thể đi đường được nữa.” “Chuyện này”, Lưu Triệt nghĩ tới hành trình tuầnthú phương đông liền nhíu mày, chợt nghe Dương Đắc Ý ở ngoài cửa bẩmbáo, “Chủ nhân, đại phu nhà ta đã tới.” Hắn cũng khá cơ trí, đếnthời điểm then chốt vẫn nhớ tới việc không thể tiết lộ thân phận.Lão đại phu hơi nhếch bộ râu dài, vẻ không hài lòng. Điều tối kỵcủa những người làm đại phu là bệnh nhân không tin y thuật của mình,ra khỏi cửa còn tìm người khác điều trị. Chỉ là ông ta cũng thầmkinh hãi, không biết người đàn ông áo đen này có thân phận gì mà ởgiữa nơi đất khách quê người vẫn có thể lập tức gọi đại phu trongnhà đến. Ông ta nhớ tới việc bệ hạ tuần thú phương đông đang ở tronghành cung Lâm Phần, sáng suốt cúi đầu im lặng. Lưu Triệt cũng không chú ý tới điều này, quay đầu ralệnh, “Trước hết cứ sắc thuốc theo đơn này. Các ngươi”, y chỉ vàonhững ngự y vừa mới chạy tới, nói: “Bắt mạch cho phu nhân đã, sau rồibàn phương thuốc. Nếu có nửa điểm lầm lỗi thì sẽ hỏi các ngươiđó.” Tiểu Dung tiễn vị đại phu kia ra cửa, nhắc nhở,“Phương đại phu, chuyện hôm nay của chủ nhân cùng phu nhân nhà tôi, nếuông nói ra nửa câu…”, hắn bỏ dở câu nói giữa chừng. Đại phu đã sống đến tuổi này nên dĩ nhiên biết phảilàm gì, vội nói, “Hôm nay ta gối cao ngủ kỹ ở trong nhà, chưa từngđến khám bệnh?” Tiểu Dung rút ra một xâu tiền lớn, nói: “Đây là tiềnchẩn bệnh, ông về đi.” Phương đại phu ra khỏi cửa, quay đầu lại thoángnhìn nhà trọ Tường Phúc đèn đuốc sáng trưng, lau mồ hôi lạnh, bướcđi một mạch. Các ngự y chẩn đoán cơ bản cũng giống như Phương đạiphu, suy tính tăng giảm một chút liều lượng trong phương thuốc củaPhương đại phu, song Trần A Kiều nằm trên giường vẫn nóng hầm hập,đành phải cho uống thuốc đã sắc từ lúc trước. Cũng may, mặc dù AKiều sốt đến mê man nhưng vẫn còn uống được thuốc mà không tốn quánhiều sức lực. Lưu Triệt chờ giây lát rồi thử xem nhiệt độ thân thểA Kiều, thấy vẫn còn nóng rực, tức giận hỏi, “Tại sao vẫn chưa hạnhiệt?” Đám ngự y sợ hãi, run như cầy sấy, viên ngự y đứngđầu ấp úng đáp: “Để dược tính phát huy tác dụng cũng phải chờ mấycanh giờ.” Chuyện lớn như vậy tất nhiên làm Lưu Sơ tỉnh giấc,mặc vội quần áo, đến đứng trước giường mẫu thân. Cô tỏ vẻ sợ hãi,nhìn Lưu Triệt ngập ngừng hỏi: “Phụ thân, mẫu thân không làm sao chứ?” “Chắc là ban chiều vẫn chưa gội đầu nên giờ lạitoát mồ hôi”, Lưu Triệt nghĩ vậy, ngắm nhìn Lưu Sơ rồi ôn tồn bảo,“Sơ Nhi, con về ngủ trước đi, mẫu thân ngày mai là khỏe thôi.” “Con…” Lưu Sơ theo trực giác, không chịu nghe lời. MạcSầu đứng bên thấy sắc mặt Lưu Triệt sa sầm, vội kéo cô ra. Nếu bệhạ nổi giận, cho dù thường ngày vẫn sủng ái Lưu Sơ nhất, thì cũngkhó bảo đảm dưới cơn thịnh nộ sẽ như thế nào. Đến giữa giờ Sửu lại cho uống thuốc lần nữa thìTrần A Kiều cuối cùng cũng hạ sốt, sờ tay vào da thịt cũng khôngcòn nóng lắm. Các ngự y thở phào một hơi nhìn bệ hạ phất tay bảobọn họ lui ra. “A Kiều”, Lưu Triệt nhìn A Kiều đắm chìm trong giấcngủ sâu, thở dài nói: “Trẫm phải làm gì cho nàng đây?” Trên giường, Trần A Kiều khẽ rên lên một tiếng, hơimở mắt ra. Lưu Triệt vội vàng ôm lấy nàng, hỏi, “Nàng nói gì vậy?” A Kiều ở trong ngực y khẽ lẩm nhẩm, mơ màng nhìn y. Ánh mắt Lưu Triệt sáng lên, nghe rõ ràng câu nànggọi là “Triệt.” Từ năm Nguyên Sóc thứ sáu, sau khi Trần A Kiều trởvề cung Trường Môn gặp lại y vẫn chưa bao giờ chủ động gọi là Triệt.“Kiều Kiều”, y khẽ ôm lấy nàng, giọng ấm áp, ánh mắt hơi có vẻ suytư: “Năm xưa khi Cú Dung hầu từ biệt trước thềm rồng, nàng đích thânđưa tiễn, lúc quay lại rất là cảm khái.” “Cú Dung hầu?” Một lúc sau A Kiều mới có phản ứng,“Là Lưu Đường.” Nàng nhắm mắt lại, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô,khẽ gọi, “Nước.” Lưu Triệt nhỏm dậy định gọi Lục Y mang trà vào,không ngờ người nằm trong lòng lại níu tay kéo áo, lo lắng nói:“Triệt Nhi, ở đây với thiếp, đừng bỏ đi.” Y hơi kinh ngạc, an ủi,“Được rồi, ta sẽ không đi.” Y nghĩ tới vẻ kinh hoàng, lệ thuộc, u oántrong đáy mắt nàng, liền cất tiếng gọi, “Dương Đắc Ý, mang nước vàođây.” A Kiều uống nước xong lại chìm vào giấc ngủ, nhờthế mà toát mồ hôi, đỡ hơn khá nhiều. Khi mặt trời đứng bóng, nàngmới tỉnh dậy, lúc này đã thật sự tỉnh táo. Nàng nghe tiếng DươngĐắc Ý ở phòng kế ngoài thấp giọng bẩm, “Bệ hạ, nương nương bịbệnh, mà chuyến tuần thú phương đông lại cấp bách, phải làm thế nàođây?” Lưu Triệt trầm mặc một lát rồi đáp, “Đợi thêm mộtngày nữa xem sao.” Nàng nhắm mắt lại, gọi: “Bệ hạ.” Lưu Triệt bước vào khiến sàn nhà bằng gỗ vang lêntiếng cót két, y thấy nàng đã tỉnh lại thì vẻ mặt rất dịu dàng,cười nói: “Kiều Kiều.” Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Đêm qua A Kiều sốt caongủ mê man không biết làm thế nào. Hôm nay đã hồi tỉnh, muốn đượctĩnh dưỡng đôi chút. Tạm thời cũng chưa thể trở về Trường An, còn đituần thú phương đông thì vất vả. Bệ hạ là quân chủ một nước, chuyếnđi tuần thú phương đông tế tự thần linh thổ địa lần này đã đượcquyết định lâu rồi, không thể thay đổi được.” Lưu Triệt lo lắng ngắm nhìn gương mặt nàng. Nếu nhưnói A Kiều bây giờ là A Kiều của khi hồi cung năm Nguyên Sóc thứ sáu:thông minh, lý trí, tỉnh táo, vậy thì A Kiều nửa mê nửa tỉnh đêm hômqua lại càng giống với A Kiều trước khi bị trục xuất hồi năm NguyênQuang thứ năm mà y vẫn còn nhớ: cố chấp, bất an, mê muội níu giữtình cảm, không chịu buông tay. “Đêm hôm qua”, y thăm dò, song thấy ánh mắt nàng yêntĩnh, không bộc lộ điều gì, liền than thầm một tiếng rồi bỏ lửngkhông hỏi nữa. Thực ra, A Kiều biểu hiện cuồng si phụ thuộc hay tĩnhlạnh ơ hờ, rốt cuộc loại nào nặng hơn ở trong lòng y thì ngay cảbản thân y cũng không biết được rõ ràng. Lưu Sơ hẩy hẩy tay, ý muốn được ở lại cùng mẫu thânnhưng lại bị A Kiều đẩy sang cho Lưu Triệt, nói: “Mẫu thân còn đangphải tĩnh dưỡng, làm thế nào có thể phân tâm chăm sóc cho con được.Con hãy tiếp tục tuần thú phương đông cùng phụ hoàng, kẻo sau nàylại nói mẫu thân không công bình, chỉ cho ca ca ra ngoài mà cứ giữ rịtcon ở trong cung.” Đến chiều tối, Trung lang lệnh Thượng Quan Kiệt đếnbẩm báo, “Bệ hạ, đã chuẩn bị xong ngựa xe và nghi trượng để tiếptục đi tuần phía đông. Sáng sớm mai có thể lên đường.” Lưu Triệt khẽ đáp một tiếng, lại hỏi, “Kiều Kiều,hay là nàng hãy đến ở tại hành cung, trẫm cũng yên tâm hơn.” A Kiều lắc đầu đáp, “Dù là phải tĩnh dưỡng, nhưngđã xuất ngoại mà còn phải ở trong hành cung thì còn có ý nghĩa gìnữa.” Nàng sợ Lưu Triệt không đáp ứng, vội tiếp, “Được rồi, thiếptự biết lo cho bản thân. Dù sao thiếp cũng không muốn cứ phải nằmmãi trên giường đâu.” Lưu Triệt bật cười, biết A Kiều từ lâu đã không cònlà một thiếu nữ chỉ ở khuê phòng không biết thế sự thời Nguyên Quangtrước đây, giờ lại mới khỏi bệnh nên không đành lòng làm trái ýnàng, xoay người bảo Thượng Quan Kiệt: “Điều một đội thị vệ tinhnhuệ ở lại bảo vệ Trần nương nương.” Thượng Quan Kiệt lớn tiếng vâng dạ, lại chắp tay làmlễ về hướng Trần nương nương ở trong phòng: “Vi thần vốn là người LâmPhần, nếu nương nương muốn ở lại chỗ này tĩnh dưỡng, trong gia tộcthần còn có hai muội muội, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng có thể hầuhạ, làm người dẫn dường cho nương nương.” “Nếu như thế”, Lưu Triệt suy nghĩ, có hai thiếu nữthông thạo tình hình địa phương bầu bạn với A Kiều thì nàng cũng sẽđược thảnh thơi hơn, liền nói, “Ngươi bảo bọn họ đến nhà trọ gặpTrần nương nương.” Thượng Quan Kiệt lại ứng tiếng vâng dạ. Trần A Kiều cười hỏi: “Đại nhân là…?” “Vi thần là Thượng Quan Kiệt”, hắn trả lời đúng theokhuôn phép, “Hai muội muội của thần, một người có tên chỉ một chữlà Vân, một người có tên chỉ một chữ là Linh.” Dương Đắc Ý đích thân tiễn Thượng Quan Kiệt ra ngoài,tươi cười nói: “Thượng Quan đại nhân quả nhiên là cao minh.” Thượng Quan Kiệt chỉ khẽ mỉm cười, cung kính nói,“Dương tổng quản quá khen rồi. Tổng quản cả ngày hầu hạ ở trước ngựtiền, nếu có thể nói tốt về Quan Kiệt đôi câu ba lời thì Quan Kiệtcảm kích khôn cùng.” “Tất nhiên rồi”, Dương Đắc Ý vẫn tươi cười, “Chỉ cầnhai muội muội của ngươi chịu tranh đấu”, hắn nói đầy ẩn ý. Đương kim Thái tử bây giờ tròn mười lăm tuổi, đã cóthể thành gia lập thất. Hai năm trước, trong kinh thành từng có lờiđồn đại là bệ hạ dự tính chọn vợ cho Thái tử, mặc dù sau đó đánhtrống bỏ dùi nhưng đám quyền quý cao thấp ở thành Trường An có congái vừa độ tuổi đều ngầm tính toán. Một khi được làm bên ngoại củaThái tử, sau này còn có thể làm hoàng hậu của đất nước thì vôcùng vinh quang. Nhưng Thái tử có tính tình lạnh nhạt, chưa từng nghenói đến chuyện lả lơi ong bướm với bất kỳ người con gái nào. Dướitình huống như vậy, bắt đầu tấn công từ mẫu thân Trần nương nương củaThái tử rõ ràng là lựa chọn tốt nhất. Dù sao người đời cũng biếtThái tử là người con chí hiếu, được Trần nương nương yêu thương, tấtnhiên có thể ảnh hưởng ở mức độ cực lớn đến lựa chọn của Thái tửđiện hạ. Dương Đắc Ý đứng trước hiên nhà nhìn bóng dángThượng Quan Kiệt đĩnh đạc rời đi, ánh mắt hơi tối lại. Thượng QuanKiệt đúng thật là một kẻ có tâm cơ, nắm bắt cơ hội rất tốt. Trầnnương nương lâm bệnh ở lại Lâm Phần, hắn lập tức tiến cử hai muộimuội đến bên cạnh Trần nương nương. Chỉ cần hai cô gái nhà Thượng Quancó thể khiến Trần nương nương vui lòng, cho dù không thể với đến đượcThái tử thì cũng sẽ trợ giúp không nhỏ đối với con đường làm quancủa Thượng Quan Kiệt. Tuy hắn bây giờ là đệ nhất tổng quản nội thị,rất được bệ hạ tin dùng ân sủng. Bệ hạ còn đang phong độ nhưng conthỏ còn biết đào cho mình ba hang, làm người há có thể không lưu chomình một đường lui? Lưu Triệt ôm A Kiều vỗ về thêm một đêm, sáng sớmngày hôm sau thì xe ngựa đã đến trước cửa nhà trọ nên y đành phảirời đi. A Kiều gượng dậy, đứng trước cửa nhà trọ đưa tiễn. Lưu Sơkéo áo nàng lưu luyến không rời nhưng cuối cùng nén lòng nói: “Mẫuthân yên tâm, con nhất định giúp người canh chừng phụ thân, không đểngười con gái nào khác tới gần.” Cũng không biết là cô vô tình haycố ý mà giọng nói chỉ đủ để Lưu Triệt đứng phía sau nghe thấy. AKiều lúng túng, giả vờ cả giận quát: “Trẻ con biết gì!” Nàng ngẩngđầu thấy khuôn mặt vốn lạnh lẽo của Lưu Triệt thoáng có nét cười,lại càng luống cuống. “Kiều Kiều”, Lưu Triệt nhẹ giọng dặn dò, “Nàng ởlại thành Lâm Phần một thời gian, đợi… Ta từ Hà Đông trở lại sẽ đónnàng cùng quay về kinh.” Y nói xong liền bước thẳng lên xe, nô tỳ đứngdưới trông thấy sắc mặt của y liền vội vàng đưa Lưu Sơ lên. Xe lăn bánh lóc cóc, Lưu Triệt vén mành nhìn lạiphía sau. Ở đằng xa, A Kiều vẫn cúi đầu lặng lẽ đứng trước cửa,không biết đang nghĩ gì. Gió thu thổi tà áo nàng bay lất phất làmlộ ra dáng vẻ yếu ớt, mỏng manh. Trong chớp mắt, xe đã mất hút quagóc phố. A Kiều nghe trong lòng như có tiếng đàn ngân lên rồi vụttắt, thảng thốt không biết là mình nhẹ nhõm hay buồn bã.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99
Chương sau