“Thì ra là thế”, Đông Phương Sóc phì cười, “Gặp nươngnương ta liền cảm thấy bệ hạ có một vị sủng phi như vậy ở bên cạnhlà điều may mắn.”
“Ta vẫn cho là”, Tư Mã Thiên khép mắt, “có thể đượcsủng hạnh trở lại sau khi bị ruồng bỏ thì tất không tránh khỏi hiềmnghi là quyến rũ mê hoặc quân vương.”
“May mắn là Tư Mã đã không viết như vậy trong sáchsử.”
“Đúng vậy”, Tư Mã Thiên tự giễu, “Trung Hoa mênh mông,lịch sử hào hùng, không biết cả đời này ta có thể viết xong haykhông.”
Qua cửa Tư Mã phía tây cung Vị Ương trở lại điệnNgọc Đường thì phải đi qua điện Thừa Hoa của Hình khinh nga. Trần AKiều ngồi trong long xa, nghe tiếng đàn ai oán vẳng ra từ điện ThừaHoa liền than khẽ: “Đánh mất thánh ân ngồi điện cũ, quay đầu nhớ mãitiếng đàn buông.”
“Nương nương”, Lục Y nghe không rõ, bèn hỏi, “Ngườivừa nói gì vậy?”
“Không có gì”, A Kiều hỏi lại, “Lục Y, cung KiếnChương sắp xây xong chưa?”
“Cũng sắp rồi”, Lục Y đáp, “Tính ra cũng tròn banăm. Thành Liệt nói rằng bệ hạ ra lệnh không sợ tốn kém, chỉ cầntinh xảo đẹp đẽ.”
“Như vậy”, Trần A Kiều gõ gõ vào song cửa, “khi xâyxong cung thì chắc phải tuyển cung nữ, nếu có thể cho một số cung nữlớn tuổi của cung Vị Ương ra ngoài thì cũng coi như là một chuyệncông đức.”
Sang xuân, qua tháng Ba là lễ trăm ngày của Đông PhươngMi. Bấm tay tính ra đã tròn ba năm Công chúa Chư Ấp để tang. Một hôm,Trần A Kiều lệnh xuống bảo mời Công chúa Chư Ấp đến điện NgọcĐường. Lúc Lưu Thanh tới, nhìn xuyên qua bức rèm che thấy Trần A Kiềungồi trên điện Ngọc Đường trang nhã phồn hoa với vẻ mặt thanh thảnthì nắm tay bất giác siết chặt trong ống áo rộng.
Lục Y đợi cho Lưu Thanh đi khỏi liền hỏi, “Nương nương,người xem Công chúa Chư Ấp kia…?”
A Kiều nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, “Nếu đólà đối tượng do Công chúa Chư Ấp đích thân lựa chọn thì ta nghĩ sẽchấp nhận.”
“Sao vậy?” Lục Y kinh ngạc thốt lên, “Thạch Triệt đâucó gia thế hiển hách bằng vị hôn phu của Vệ Trường và Công chúaDương Thạch trước kia.”
“Nhưng Vệ gia cũng đã kém xa thanh thế một nhà nămhầu tước năm xưa rồi”, A Kiều cười nhạt, “Nếu cô ta chọn người quáhiển hách thì ta sẽ nghĩ như thế nào”, nàng nhìn về hướng điệnTuyên Thất, khẽ nói thêm, “bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào?”
“Nội sử đại nhân Thạch Khánh quản lý kinh đô, mặcdù chức quan chưa vào hàng cửu khanh hiển hách nhưng chức vụ lại rấtquan trọng. Thạch Khánh đã từng làm sư phụ của Tề vương Lưu Cứ, mốithâm giao đó có thể bảo vệ cho cô ta ở Thạch gia không phải lo nghĩ.”A Kiều than một tiếng, khen ngợi, “Tiến có thể tấn công, lui có thểphòng thủ, quả nhiên là thông minh.”
“Thế à”, Lục Y lo lắng hỏi, “Nương nương tính sẽthành toàn cho cô ta sao?”
“Tại sao lại không?” A Kiều hỏi lại. Nếu như tronglòng Lưu Triệt còn chút thương xót con gái thì nàng cần gì phải mangtiếng ác vào thân? Có lẽ Lưu Thanh không suy nghĩ kỹ càng, có thể làđã nhận lệnh của Vệ gia, nhưng với gia phong mấy đời trung thần củaThạch gia, thiên tử anh minh, ngôi vị thừa kế đã vững chắc mà muốnThạch gia theo Vệ gia mưu phản được ăn cả ngã về không thì tuyệt đốikhông có khả năng.
Tháng Ba năm Nguyên Đỉnh thứ tư, Trần nương nươngchuyển ý tứ của Công chúa Chư Ấp tới Lưu Triệt. Y trầm tư suốt đêm.Đến ngày hôm sau, điện Tuyên Thất truyền ý chỉ ban hôn. Tháng Năm nămNguyên Đỉnh thứ tư, Công chúa Chư Ấp xuất giá. Trần A Kiều lấy thânphận phi tần tối cao hiện tại ở cung Vị Ương đứng trên điện Tuyên Đứccùng Lưu Triệt tiếp nhận lễ bái của Công chúa Chư Ấp và Phò mã.
Trần A Kiều nhìn Lưu Thanh mặc trang phục màu đỏbước lên xe hoa rời đi không quay đầu nhìn lại thì thở dài một hơi.Nàng không thể không thừa nhận, khi người con gái cuối cùng mang huyếtthống của Vệ Tử Phu rời khỏi cung Vị Ương này thì lòng nàng cũngcó chút thoải mái hơn.
Hôn lễ của Công chúa Chư Ấp không được long trọngbằng Vệ Trường công chúa xuất giá năm xưa nhưng dù sao cũng là côngchúa hoàng thất xuất giá nên có đầy đủ tất cả các nghi lễ. Tềvương Lưu Cứ đi tận nước Tề làm phiên vương ba năm nhuốm bụi phong trầnvề Trường An tham gia hôn lễ của tỷ tỷ ruột nhưng chỉ thoáng trôngthấy nhau trên điện Tuyên Đức, không có cơ hội gặp nhau lấy một lát.Hôn lễ trong cung kết thúc, Lưu Cứ đến điện Tuyên Thất yết kiến phụhoàng. Ba năm không gặp, Lưu Triệt nhìn đứa con thứ quỳ dưới điện, LưuCứ cũng cao hơn một chút, nét mặt trầm tư không còn vẻ ngơ ngác nhưngày mới đi đến đất phong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]