Từ phủ Bình Dương hầu trở về thì trời đã sâm sẩm tối. LưuTriệt ngồi trong xe nhắm mắt lắng nghe tiếng ồn ào náo nhiệt trên đường phốthành Trường An, trong lòng mơ màng: A Kiều, lúc này nàng đang làm gì ở TrườngMôn? Tất nhiên là chơi đùa vui vẻ, y có đi đâu về đâu cũng chẳng liêng quan đếnnàng? Y bật cười cay đắng, chẳng phải hồi trước mình sủng ái Doãn thị thì đã thấyđược phản ứng của nàng rồi sao?
Lúc long xa chạy chầm chậm gần sát cung Trường Môn, y nghethấy tiếng đàn thánh thót văng vẳng, cảm giác khá bất ngờ. Từ khi trở về TrườngMôn năm Nguyên Sóc thứ sáu tới nay, A Kiều rất ít chủ động tấu nhạc, ngay cảkhi có nhã hứng thì cũng chủ yếu là gảy đàn tỷ bà, còn gần như không đụng tớinhững loại đàn cổ, giai điệu trúc trắc mới lạ láy đi láy lại vài lần mới dầnthuần thục, nhưng nếu nghe thật kỹ vẫn chỉ thấy nhạt nhẽo không có chút tình cảm.
Cung nhân ở bên ngoài điện thấy y liền lên tiếng hành lễnhưng bị y xua tay ý bảo cho lui. Y đứng bên ngoài rèm nhìn một lúc, thấy mặcdù đầu xuân nhưng A Kiều đã ăn mặc khá phong phanh, mái tóc đen đổ xuôi xuốngnhư suối nước. Nàng xưa nay vẫn vậy, ở chỗ nào không có người thì luôn làm theoý thích, không thèm để ý tới thân phận là hoàng hậu một nước của mình. Không,nàng đã từ lâu không phải là hoàng hậu của y rồi, một thoáng thẫn thờ bất giáclướt qua lòng y.
Dù y không lên tiếng như Trần A Kiều vẫn nghe thấy tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-han/3226022/quyen-3-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.