“Nam nhi thà chết trong chiến trận, cần chi uất ức dựng TrườngThành!”[1]
[1] Câu thơ trong bài Ẩm mã Trường Thành quật hành (Cho ngựauống nước trong hào Trường Thành) của Trần Lâm thời Đông Hán.
Thảo nguyên mênh mông vô tận, nhìn gần thì chỉ thấy lác đácmầm xanh mới nhú ra từ sắc khô vàng của mùa đông nhưng càng ra xa thì càng dầnchuyển thành màu xanh lục hút mắt. Quân Hán đã toàn lực chạy suốt một ngày mộtđêm, lúc này đang dừng ngựa bên bờ sông nhỏ nghỉ ngơi, chuẩn bị thật tốt cho trậntập kết quân địch sắp tới. Liễu Duệ dắt ngựa, mỉm cười nhìn nó vừa đi bên cạnhvừa gặm cỏ, trong lòng thầm ngâm nga mấy câu thơ, cảm giác bi khái mênh mang.
“Hán Thành”, Vệ Thanh mỉm cười bước tới. Những ngày qua hắnvẫn luôn quan sát Liễu Duệ, “Khí trời râm mát rồi, ngươi xem chúng ta còn khoảngbao lâu thì có thể đến được vương đình của người Hung Nô?”
Hán Thành là tên tự của Liễu Duệ. Vào thời đại triều Hán, phầnlớn mọi người đều có tên tự, như Vệ Thanh có tên chữ là Trọng Khanh.
“Nhanh thì bảy tám ngày, chậm ước chừng phải mất đến nửatháng. Đương nhiên…”, Liễu Duệ quay đầu lại, “Nếu như không bị lạc đường.” Hắnvừa nhớ lại vị Phi tướng quân Lý Quảng chưa từng gặp mặt nhưng danh tiếng như sấmđộng bên tai. Lịch sử ghi lại, trong đời vị lão tướng này đã mấy lần lạc đườngtại đất Hung Nô, đây là một nguyên nhân trọng yếu dẫn đến việc không được phonghầu.
“Haha!”, Vệ Thanh tự hồ cũng nghĩ đến điều này, “Lần nàychúng ta sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-han/3225981/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.