“Đó là tính toán của muội à?”, trên đường về đại viện, LiễuDuệ giả bộ lơ đãng hỏi.
“Đương nhiên!” Hàn Nhạn Thanh nheo mắt, “Từ xưa tới nay, nơicó nhiều tin tức nhất, phức tạp nhất chính là thanh lâu.”
“Chuyện này do muội chịu trách nhiệm nhưng muội không thể cóbất kỳ liên hệ trực tiếp nào với thanh lâu”, Hàn Nhạn Thanh quay sang Liễu Duệ,“Cho nên phải bồi dưỡng một số tâm phúc, nhưng cũng may là vẫn còn nhiều thờigian. Ngược lại, bản thân sư huynh nên đi bái kiến quan trên luôn đi.”
“Vậy thì chưa chắc.” Liễu Duệ khẳng khái, ý tứ phong thái lỗilạc, cất tiếng ngâm: “Vi thử Long Thành Phi tướng trấn, ngựa Hồ đâu dám vượt ÂmSơn”[1], đáng tíếc, đáng tiếc, ta chẳng thể gặp được vị Phi tướng quân này rồi.”
[1] Hai câu thơ trong bài Xuất tái – Kỳ 1 (Ra cửa ải – Kỳ 1)của Vương Xương Linh, viết về vị tướng quân tên là Lý Quảng, người Hung Nô xưagọi ông là “Phi tướng” (Tướng bay).
“Hay!” Chợt nghe một tiếng tán thưởng, một công tử áo lam từphía trước đi tới, khen ngợi: “‘Vi thử Long Thành Phi tướng trấn, ngựa Hồ đâudám vượt Âm Sơn.’ Rất có khí phách!”
“Tại hạ là Lý Kỳ, xa kỵ úy Ngũ Nguyên, nghe thấy mấy câu thơcông tử vừa ngâm thì nhất thời không nhịn được nên mới khen ngợi, hy vọng khônglàm phiền hai vị.”
“Ha ha, có sao đâu chứ?” Hàn Nhạn Thanh từ phía sau Liễu Duệbước lên, “Sư ca ta mới nhậm chức giáo úy Ngũ Nguyên, tên là Liễu Duệ. Hôm nayvừa tới khu vực của quý vị, chợt nghĩ tới uy danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-oc-han/3225977/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.