Ta muốn lập gia đình!”Mới từ phía Nam trở về Tiền gia, Kim Kim vừa mới bước vào cửa, liền phun ra câu này.Lập gia đình? Tốt lắm tốt lắm, đối với cặp oan gia tranh cãi ầm ĩ suốt mười năm này, cũng nên đúng lúc rồi.Tiền thúc cung kính gật đầu, lộ ra nụcười vui mừng, trong đầu đã muốn liệt kệ những thứ cần chuẩn bị.“Vâng,ta lập tức phái người đến Tứ Xuyên, thông tri lão gia phu nhân của haiphủ. Mặt khác, xin hỏi Đại cô nương đã cùng Nghiêm công tử định ngàychưa? Hay là vẫn còn đang chọn một cái ngày hoàng đạo.”
Còn chưa nói xong, Kim Kim liền đánh gãy.“Nghiêm? Nghiêm cái gì Nghiêm!?” Nànggiống bị chọc đau, hổn hển giận dữ kêu lên.“Ta muốn lập gia đình, cóliên quan gì đến cái tên họ Nghiêm chứ? Ngoại trừ Nghiêm Diệu Ngọc,chẳng lẽ ta không thể gả ngươi khác à?”Ách, không phải là gả Nghiêm thiếu chủ sao?“Này..” Tiền thúc ngây ngẩn cả người, vội vàng xác nhận lần nữa.“Như vậy, Đại cô nương là chuẩn bị gả cho ai?”“Ai cũng được!”Tiền thúc trên trán hiện lên mồ hôi lạnh.“Thỉnh Đại cô nương nói rõ.”“Ta muốn ném tú cầu chọn rể, chứng minh ta là ai cũng có thể gả, không nhất thiết phải là hắn.” Nàng đứng trênthềm đá ngoài phòng, liên tiếp hít vào, tay nắm chặt.“Địa điểm là ởThiên Hương Lâu, ngươi đi an bài, trong vòng ba ngày phải thỏa đáng hếtthảy, phải làm cho náo nhiệt long trọng, khiến toàn thành đều phải biếtchuyện này.”
Chẳng những không lấy Nghiêm Diệu Ngọc, còn muốn ném tú cầu chọn rể?Tiền thúc suýt té xỉu.“Này…này này…ba ngày..” Hắn tung hoàng thương trường đã lâu, nhưng gặp phải chuyện tình này lại lắp bắp không thôi.“Như thế nào? Có vấn đề gì sao?” Đôi mắt do càng mắng càng phát hoả, thẳng tắp nhìn hắn.Mắt thấy Kim Kim nổi nóng, không nghekhuyên bảo, Tiền thúc cực lực trấn định, tâm niệm biến đổi, quyết địnhtạm thời tìm cớ kéo dài, trước ổn định tính tình của nàng rồi nói sau.“Đại cô nương muốn ném tú cầu chọn rể,nhất định sẽ hấp dẫn thiên hạ hào kiệt tề tụ kinh thành, chỉ có ngắnngủn ba ngày, chỉ sợ nhiều người không thể tới kịp.”
Hắn càng nói cànglưu loát, liệt kê đủ loại nguyên nhân, muốn Kim Kim trì hoãn thời gianchọn rể.“Mặt khác, lần chọn rể này, đương nhiên phải thật long trọng,mới phù hợp với thân phận của Đại cô nương thân, nếu thêm thời gian thìcó thể đem việc này chiêu cáo khắp thiên hạ, mọi việc càng có thể chuẩnbị thỏa đáng, đến lúc đó tuyệt đối có thể làm cho hôn lễ của Đại cônương thêm huy hoàng.”Chiêu cáo thiên hạ? Những lời này rất hợp với tâm ý của hắn.Kim Kim nhướn đôi mi thanh tú, vung tay áo, quay đầu bước đi.“Hảo, một tháng liền một tháng, ngươi đi chuẩn bị đi!”“Vâng.” Tiền thúc nhẹ nhàng thở ra, khom người nhìn theo nàng rời đi.
Thăng đến khi thân mình xinh đẹp biến mất ở cuối hành lang dài, hắn lập tức đứng thẳng người, quay đầu triệu gia đinh đến.“Mau, lập tức đến Nghiêm phủ, báo chobiết Nghiêm công tử, Đại cô nương chuẩn bị ném tú cầu chọn rể, hỏi xemrốt cuộc nên làm cái gì?” Hắn thấp giọng công đạo.“Nhưng Đại cô nương không phải nói là mặc kệ Nghiêm…”“Gọi ngươi đi thì đi đi, đừng dàidòng.” Tiền thúc sắc mặt trầm xuống, đem gia đinh vẻ mặt hoang mang đára đại môn.“Hỏi xong ý kiến của Nghiêm công tử, mau chóng trở về, đừngđể Đại cô nương biết được.”“Đã biết.” Gia đinh gật đầu, vội vàng xuất phát.Tiền thúc đứng ở trước cửa, âm thầm thở dài, xoa huyệt thái dương, xong mới đi vào trong phủ, bắt đầu phác thảo kế hoạch ném tú cầu chuyện kén chồng.
Trong thư phòng của Nghiêm phủ, phát ra một tiếng bình vỡ thật lỡn.“Ngươi nói cái gì?!”Nghiêm Diệu Ngọc đang ngồi trên ghế,đột nhiên đứng dậy, thần sắc âm u nhìn gia đinh tiền Tiền phủ báo cáo,tuấn dung vốn ôn hòa, lại đột nhiên biến đổi giống ác quỷ.“Ách…” Tiểu gia đinh toàn thân phátrun, cúi đầu lặp lại lời nói vừa rồi.“Bẩm..Nghiêm công tử, Đại cô nươngnói….nàng phải lập gia đình, muốn…muốn ném tú cầu chọn rể…”Lập gia đình? Ném tú cầu!Nghiêm Diệu Ngọc trên trán nổi gân xanh, thân thủ gồng lên, đem tiểu gia đinh kéo qua bàn.“Ta nói muốn lấy nàng, nàng không chịu! Nàng muốn ném tú cầu chọn rể?” Hắn giận không thể át, cắn răng thấp hỏi.“Nghiêm công…công tử…”Tiểu gia đinh vô tội sợ tới mức mặt trắng bệch, hai chân run lên, ngay cả nói cũng không nói được.Ô ô ô, muốn ném tú cầu là Đại cô nương, đâu phải chuyện của hắn a!“Nàng tình nguyện ném tú cầu, tùy tiệngả cho cái Trương Tam Lý Tứ, cũng không muốn gả cho ta? Nàng rốt cuộcđang nghĩ cái gì?”
Hai mắt Nghiêm Diệu Ngọc, như sắp phun ra lửa, thanhâm càng lúc càng lớn, như sâm giáng xuống, chấn động lỗ tai mọi ngườiđến phát đau.“Ta…ta ta…” Ô ô, hắn làm sao mà biết được a, tha mạng a!“Thiếu chủ,Thiếu chủ, xin dừng tay, hắn sắp ngất rồi kìa.” Mắt thấy cái tiểu gia đinh bị trút giận, sắp bị doạchết, Lưu Quảng vội vàng cố lấy dũng khí, tiến lên xin tha cho hắn, nếukhông chỉ sợ lại có tai nạn chết người.Đại chưởng như thép, lúc này mới buông ra.Tiểu gia đinh phịch một tiếng té trênbàn, cuống quít lùi bước, lập tức té trên mặt đất, lại tiếp tục khôngngừng lùi lại, tuy rằng sắp ra tới cửa, hai chân lại sớm bị dọa đếnnhuyễn.“Khi nào?” Nghiêm Diệu Ngọc hai tay đặt ở trên bàn, khuynh thân lên trước, cắn răng chất vấn, con ngươi đen hừng hực lửa giận.
“Gì…gì?” Tiểu gia đinh lùi lại khôngngừng, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, nhìn khuôn mặt khủng khiếp trướcmắt kia, căn bản là không biết là hỏi cái gì.“Thiếu chủ là hỏi, Đại cô nương nhàngươi khi nào muốn ném tú cầu a?” Lưu Quảng vẻ mặt đồng tình, ngồi xỗmbên người tiểu gia đinh, khuôn mặt béo nộn che khuất sau lưng khuôn mặttuấn tú như muốn thịt người kia.“Đại cô nương nguyên bản là nói…hai ngày sau sẽ chọn rể, là Đại…tổng quản…thuyết phục nàng lùi lại đến một tháng sau…”Ba ngày?Hảo, nữ nhân này giỏi lắm!Nghiêm Diệu Ngọc híp mắt, trán nổi gânxanh, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Hắn tức giận công tâm, vết đao trên lưng nứt ra, chảy rất nhiều máu tươi, trên y bào nở rộ nhiều đóa huyết hoa,song chưởng ngăm đen dùng sức một đập.
Chợt nghe ‘‘sát’’ một tiếng, bàn gỗ cứng cáp vỡ vụn, bị hắn bổ làm hai khối.Tình huống trước mắt thật sự quá mứcđáng sợ, ngay cả Lưu Quảng cũng hết hồn, nhịn không được lui từng bước.Theo Nghiêm Diệu Ngọc lâu như vậy, còn chưa từng thấy hắn phát ra lửagiận điên cuồng lớn như vậy, khiến mọi người sứt đầu mẻ trán. Ngay cảlúc trước đi tiêu diệt hắc hổ trại, hắn tản mát ra tức giận cùng khủngbố, cũng không bằng một phần mười trậ này.Không xong, sẽ không phải là bị Tiền Kim Kim làm cho tức quá, nên tẩu hỏa nhập ma đi?Vừa nghĩ đến, Lưu Quảng vội vàng mở miệng kêu to.“Thiếu chủ…”Nghiêm Diệu Ngọc nâng tay ngăn thuộc hạ. Hắn hít sâu mấy hơi, nhắm lại hai tròng mắt, ngưng thần liễm mi, ổn định tâm thần.Cứ tưởng rằngg, hai người từng có dathịt chi thân, kế tiếp liền có thể an bài việc đón dâu, làm sao biếtđược, tiểu nữ nhân này lại không chịu ngoan ngoãn nghe lời, lại dám bỏlơ hắn. Lại còn ở trước cửa Huyền Vũ, giáp mặt cự tuyệt lời cầu hôn củahắn, bây giờ lại muốn ném tú cầu chọn rể.Nghĩ đến trong bụng Kim Kim có khả năng đã hoài cốt nhục của hắn, mà nàng lại còn muốn đi gả cho nam nhân khác, bình tĩnh của hắn liền hoàn toàn hỏng mất.Trừ phi hắn chết, cũng không thể để việc này phát sinh!“Thiếu chủ?”
Lưu Quảng đợi một lúc lâu, chỉnh lại sắc mặt của mình, bàn tay nắm chặt, lo lắng hỏi.“Người cókhỏe không? Ta có nên đi gọi đại phu đến.” Lưng Thiếu chủ đã đẫm máu rồi còn đâu a!“Không cần.” Nghiêm Diệu Ngọc ngẩng đầu trợn mắt, thu tay lại, tuy rằng sắc mặt hòa hoãn hơn chút, nhưng taylại nắm chặt. Con ngươi đen lợi hại đảo qua, nhìn về phía gia đinh runrun vẫn còn đang quỳ trên mặt đất.“Nói lại lần nữa xem, Tiền thúc nóinhư thế nào?”“Tiền thúc…. muốn tiểu nhân đến thôngbáo…xem…xem hiện tại là tình huống gì, sau đó mau chóng hồi báo.” Tiểugia đinh vẫn còn sợ hãi, nhưng sau khi hít vào, không hề lắp bắp nữa.Nghiêm Diệu Ngọc trầm mặc một hồi lâu,chậm rãi ngồi trở lại ghế trên, nhìn lại cái bàn đã bị đổ đôi, ngón trỏchậm rãi niết mặt bàn.Sau đó, hắn nở nụ cười.Nụ cười kia, thực đạm, thực ôn, vẫnbình thường tao nhã như trước, lại không biết vì sao, tiểu gia đinh lạicảm thấy trong lòng sợ hãi, lạnh cả sống lưng, không tự giác lùi về sauco rúm lại mấy tấc.“Nàng muốn ném tú cầu chọn rể, phải không?”
Nghiêm Diệu Ngọc tươi cười khả ái hỏi.“Ách, vâng…” Tiểu gia đinh gật đầu.“Kỳ hạn là một tháng sau, đúng không?” Hắn mở miệng lại xác nhận.“Ách…đúng…” Tiểu gia đinh lại gật đầu, trong lòng lại càng ngày càng sợ hãi.“Địa điểm ở đâu?”“Cái kia…” Tiểu gia đinh lùi lại mộtchút, cố lấy chút dũng khí còn sót lại, cắn răng mở miệng.“Đại cô nươngnói, liền tổ chức ở Thiên Hương Lâu.”Nữ nhân này ý muốn làm khó hắn, đặcbiệt chọn ở Thiên Hương Lâu mà chọn rể, đúng là địa điểm tuyệt hảo,chẳng những ở trên đường Huyền Vũ vốn rộn ràng, lại còn đối diện vớiNguyệt Hoa Lâu của hắn, nàng xác thực nói được thì làm được, chuẩn bị gả cho hắn “Xem”.Khóe mắt hắn giật một chút, độ cong trên môi vẫn không đổi.“Hảo, tốt lắm!”Hảo?Thật đáng sợ a!Hắn tươi cười thoạt nhìn càng ôn hòa,lại càng thêm làm cho người ta rét lạnh run rẩy.“
Ngươi trở về nói choTiền thúc, hết thảy cứ chiếu theo chỉ thị của nàng mà làm.”“A?” Tiểu gia đinh trừng lớn mắt.Nghiêm Diệu Ngọc cười cười, bưng lênchén trà còn phân nửa.“Nàng muốn ném tú cầu, cứ để cho nàng ném; Nàngmuốn kén rể, cứ để cho nàng kén.”“Gì?” Tiểu gia đinh há to miệng, ngây dại.“Chuyển cáo đến Tiền thúc, cần phảitheo ý của nàng, cứ tận lực đem lần chọn rể làm được thật long trọng náo nhiệt đi.” Hắn chậm rãi nhấp một ngụm trà, lại bổ sung vài câu.“Nếu làm không kịp, hoặc là cần Nghiêm phủ hỗ trợ cái gì, cứ việc mở miệng, tasẽ hạ lệnh, để các cửa hàng Nghiêm gia đem hết toàn lực phối hợp.”“A?” Tiểu gia đinh càng ngây người.Ách, không thể nào? Nghiêm công tử chẳng lẽ không ngăn cản sao? Hay là, hắn muốn chọc giận Đại cô nương?Tiểu gia đinh vẻ mặt mờ mịt, sợ hãiđứng lên, trước nhìn Nghiêm Diệu Ngọc, sau lại quay đầu nhìn Lưu Quảng,không biết nên làm cái gì bây giờ.Lưu Quảng nhưng lại cười mở mặt, giúp tiểu gia đinh đi ra ngoài.“Đi a, Thiếu chủ nhà ta muốn ngươi nói sao, thì cứ nói vậy.”
“Vâng.”Tiểu gia đinh vừa bước ra khỏi thưphòng, Lưu Quảng đã mừng rỡ cười toe tóe, thân mình béo tròn, bởi vì vui sướng mà run rẩy không ngừng, thiếu chút nữa muốn quỳ gối trên mặt đất, dập đầu bái tạ Nghiêm Diệu Ngọc đã lựa chọn sáng suốt.“Thiếu chủ làm đúng rồi, thiên hạ thiếu gì kỳ hoa dị thảo, cần gì phải đơn phương đi yêu cái ác nữ của Tiền gia kia.” Lưu Quảng vui, hưng phấn cực kỳ.Từ mười năm nay, chỉ cần nghĩ đến KimKim tùy thời có khả năng trở thành Nghiêm phủ thiếu phu nhân, bụng hắnlại co rút đau đớn, thường xuyên gặp ác mộng mà bừng tỉnh. Nay tốt quá,thiếu chủ cuối cùng cũng buông tha cho nữ nhân kia, để nàng lập gia đình đi, ưu ẩn của Lưu Quảng rốt cục cũng có thể yên lặng tan biến!
Nghiêm Diệu Ngọc khẽ vuốt miệng chén, không có trả lời, khóe miệng cười càng thêm âm lãnh.Một bên Lưu Quảng, vì mục đích của bảnthân mà tiếp tục nói:“Thiếu chủ nếu muốn ăn miếng trả miếng, có thểtrong một tháng này ngài thành thân luôn đi. Các cô nương muốn gả choThiếu chủ, có thể nói là người người sắp hàng từ đầu đường đến cuốiđường Huyền Vũ, ngài là muốn thú một tiểu cô nương, hay là tiểu thư khuê các, ta lập tức phải đi….”Đơn giản hai chữ, đánh gãy Lưu Quảng đang lải nhải.“Không cần.”“A?”“Ta có việc muốn ngươi đi làm.”“Thiếu chủ phân phó, Lưu Quảng nhấtđịnh tận tâm hết sức.” Hắn tâm tình rất tốt, cằm ba tầng thịt liên tiếprun run.“Không biết thiếu chủ muốn ta làm chuyện gì?”Nghiêm Diệu Ngọc nhìn hắn, cười mà không nói.
Tươ cười kia có chút quen thuộc, làmcho hắn tâm sinh dự cảm xấu, không khỏi lui về phía sau vài bước.“Ách,cái kia…Thiếu chủ, ngài sẽ không phải là muốn ta bồi tiền đi?” Hắn cóđiểm sợ hãi, dở khóc dở cười hỏi.“Không phải.”Không phải bồi tiền? Thật tốt quá! Lưu Quảng thoáng nhẹ nhàng thở ra.Hắn là biết, Thiếu chủ tâm cơ biến hoá kỳ lạ, tính toán sâu xa hơn với bất kỳ kẻ nào, nhưng không nên lúc nàocũng xuất ra hiểm chiêu, trái tim của hắn chống đỡ không được a!“Như vậy, Thiếu chủ muốn phân phó ta đi làm cái gì?” Hắn thận trọng hỏi, khẩn cấp muốn bỏ chạy. Bồi tiền lâurồi, riết hắn cũng sắp quên nên kiếm tiền như thế nào.Nghiêm Diệu Ngọc không có trả lời, ngược lại ngoắc ngoắc ngón trỏ, muốn hắn lại gần.Lưu Quảng di chuyển thân hình mập mạp, chờ đợi tổn thương ập tới, kéo dài lỗ tai, nghe chủ tử phân phó.Chỉ nghe vài câu, ý cười trên mặt mấthết, hồi lâu sau, sắc mặt hắn càng lúc càng trắng, thân mình run rẩy,thật vất vả đợi Nghiêm Diệu Ngọc nói xong, hắn gần như phát khóc.“Thiếu chủ, người…người thật sự muốn làm như vậy?” Lưu Quảng vẻ mặt cầu xin, khóe mắt ngấn hai hàng lệ.“Đúng.” Nghiêm Diệu Ngọc gật đầu.“Không hề….không hề lo lắng chút này?” mặt hắn ngập nước.“Đúng.”“Ngươi thật sự thật xác định?” Hắn thử giãy dụa lần cuối.Nghiêm Diệu Ngọc không hề trả lời, dùng nụ cười thật ôn hòa, lẳng lặng nhìn hắn.Ô ô, xong rồi, nhìn nụ cười kia nghĩ là, không thương lượng!Vẻ mặt suy sụp, ai oán gật đầu.“Đãbiết, thuộc hạ sẽ làm thỏa đáng.” Nói xong, hắn nản lòng xoay người đira ngoài, bộ dáng oán đời.
“Quay lại.” Phía sau lại truyền đến tiếng kêu to.Thân mình phì nộn trở về.“Thiếu chủ còn có cái gì phân phó?”“Báo cho Cảnh Võ.” Hắn tạm dừng một lát, mới mở miệng.“Nói hắn, tạm thời không cần trở về.”“Vâng.”Lưu Quảng sau khi rời đi, Nghiêm DiệuNgọc không nói gì dương mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức cảnh sắctuyết bay đầy trời, sau đó thong dong bưng trà nóng lên nhấp một ngụm.Trên bạc môi mang theo tươi cười, trong mắt lại lóe ra hàn quang lạnh như băng.Nàng muốn lập gia đình?Hảo, tốt lắm, phi thường tốt.Tay cầm chén trà, chậm rãi, chậm rãi nắm chặt.Nàng muốn lập gia đình, hắn để cho nàng gả!
Tiền Kim Kim muốn ném tú cầu chọn rể a!Mới ba ngày, tin tức liền oanh động cả kinh thành.Hồi tưởng năm đó, một tràng long phượng đấu giữa nàng và Nghiêm Diệu Ngọc có thể nói là vô cùng phấn khích, làm cho những người đứng xem vỗ tay tán dương. Mà những năm gần đây, haingười tranh đấu gay gắt, lại làm cho mọi người cùng xem kịch, tạo thêmnhiều đề tài giải trí chốn tửu lâu.Người ở kinh thành đã sớm nhận địnhnàng là người của Nghiêm Diệu Ngọc, lại không biết vì sao việc hôn sựcủa hai nhà Nghiêm Tiền lại kéo dài những mười năm, nghĩ rằng tại nàngchậm chạp không chịu gả, vậy mà lúc này lại muốn ném tú cầu chọn rể?
Oa, đây chính là cái tin tức kinh thiên động địa nha!Phải biết rằng, Tiền gia tài thế khuynh thiên, vượt qua tất cả các cửa hàng tư nhân trong cả nước. Gần như nắmtrong tay hết thảy các nghành nghề là Tiền Kim Kim. Nàng, Đại cô nương,chỉ cần tùy tiện dậm chân một cái, cả kinh thành đều lâm vào chấn động,nếu thật có thể thú nàng làm vợ, không tính đến đồ cưới kinh người, thìsau này cũng hưởng vinh hoa phú quý cả đời.Tuy rằng, nàng năm nay đã hai mươi lămtuổi, tuổi có già chút. Tuy rằng, nàng kiêu căng ương ngạnh, tính tìnhhơi dữ chút, nhưng là, chỉ cần có gia tài bạc triệu gia kia làm của hồimôn, thì mấy khuyết điểm kia đều là có thể chịu được!Trong khoảng thời gian ngắn, tất cảquan đạo, hà đạo nhất thời náo nhiệt lên, vô luận là lục lâm đại hiệp,giang hồ hào kiệt, đông bắc mã đội, Giang Nam thương xã, hoặc là võ lâmcao thủ các nơi, phú hào hay là nông dân, thương nhân, danh nhân, tấtcả đều từ bốn phương tám hướng hội tụ đến dưới chân thiên tử.
Kinh thành nguy nga, càng thêm náo nhiệt.Mấy ngày cuối cùng, mỗi gian tửu lâukhách sạn trong thành, tất cả đều chật cứng người, thậm chí ngay cảchuồng ngựa cũng có tiếng người nháy ngủ.Bảng tuyên báo của Tiền gia hoa lệ được đặt ở trên ban công ném tú cầu kén rể. Ban công giăng đèn kết hoa, máingói cong cong treo lên đèn lồng đỏ thẫm, dán lên hai chữ “Hỉ” hồng.Từ ban công lầu hai cúi xuống nhìn làmột màu đỏ. Phía sau sa trướng, bày ra một loạt ghế dựa, đặt trên bạccao phủ thảm đỏ là để cho các vị tỷ muội Tiên gia sớm về nhà mẹ đẻ.Sau khi xây dựng xong ban công, mỗingày rất nhiều dân chúng kéo tới, tụ ở trước cửa, mộ mặt ngửa đầu thưởng thức ban công ném tú cầu hoa lệ, mặt khác còn không quên nói chuyệnphiếm.
Trước khi chọn rể tiền một ngày, đuồnglớn Huyền Vũ chật như nêm cối. Mới sáng sớm trước cửa Thiên Hương Lâu đã tiếng người ồn ào, người người hưng phấn, không khí náo nhiệt, mãi chođến tận đêm khuya, mới bằng lòng dần dần tản đi.Ban đêm, cả tòa kinh thành chìm vào yên lặng, nhưng vẫn tràn ngập không khí khẩn trương.Rồi sau đó, qua vài canh giờ, trời đã sáng.Phía chân trời nổi lên một tia sángnhạt, ngã tư đường có đám sương nhè nhẹ tản ra, mấy gian tửu lâu hai bên đường Huyền Vũ theo thường lệ mở cửa buôn bán, mấy nhóm tiểu nhị ngápdài, đem cửa mở ra, sau đó….Bọn họ hoàn toàn sửng sốt.
Trên đường lớn Huyền Vũ dài mấy trămthước, không một bóng người hay một con ngựa, thậm chí ngay cả một conchó nhỏ, con mèo nhỏ cũng không có. Mà tại hai bên bị cắm vô số lá cờmàu xanh đen, cảnh tượng thập phần quỷ dị.“Ta từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thấycon phố này vắng lặng như thế.” Một tên tiểu nhị thì thào, dụi dụi mắt,hoài nghi chính mình còn đang nằm mơ.“Đúng vậy, thật sự trống trơn nha!” Đồng bạn của hắn cũng giống nhau mờ mịt.Đúng lúc này, mặt trời mới lên, chiếuvào kinh thành. Gió chợt nổi, thổi một đường từ cửa thành đến, vô sắc lá cờ xanh đen tung bay.Cờ bay phất phới, Trên mỗi mặt cờ đều có ba chữ thật to theu bằng chỉ kim tuyết bạc.Nghiêm, Diệu, Ngọc!Ba chữ này, khí thế ngất trời, kiêungạo cực điểm bay trên đường Huyền Vũ, trong khoảnh khắc, mọi ngườikhông tự chủ được ngừng thở.
Người đến ngày càng đông, dần dần quầntụ ở hai bên đường Huyền Vũ, chật đến cả ngã tư cũng không đủ chỗ, liềntrèo lên nóc nhà hoặc đầu tường, hoặc ngồi hoặc đứng thành một đống, màtrên đường lớn vẫn là không có một bóng người, vì không ai dám cả ganbước lên “Đoạn đầu đài”, càng không ai dám động đến đám cờ màu xanh đenkia. Đến buổi trưa, một gã hoa phục nam tửthong dong sải bước trên đường Huyền Vũ, đi đến ban công ném tú cầu ởThiên Hương Lâu, mọi người liền ồ lên.,“Ai a? Ai a?”“Người nào lá gan lớn như vậy?”“Rốt cuộc là ai, lại vọng tưởng cùng Nghiêm Diệu Ngọc cướp người?”Có người tinh mắt nhận ra: “Ai nha, là Bát Vương Gia, Bát Vương Gia!”“Xem, xem kìa, lại có một người nữa đi ra.”“Chỗ nào?
Chỗ nào? Lúc này lại là người nào?”“Này ta biết, vị này là Ngọc Diện Tu La, là hiệp khách tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Nam.”Sau đó, lại có thêm mấy nam nhân cũngbước trên đường Huyền Vũ, mọi người rướn cổ, tùy thời chú ý mọi độngtĩnh, bàn luận với nhau. Thẳng đến giờ Mùi, trước ban công đã có hếtthảy bảy nam nhân.Giờ Mùi vừa đến, cưởng quầy Thiên Hương Lâu dương tay, Một tên tráng hãn xốc lên màn đỏ, tay câm mộc côn bọcvải đỏ, ra sức nhất đánh.Làm!Tiếng chiêng đồng vang lên, truyền khắp kinh thành.Ban công lầu hai, hai nha hoàn diện mạo ngọt ngào xinh đẹp đi ra, vươn tay mềm mại, đem sa trướng hồng vén sang hai bên, rồi lấy dây lục đỏ cột chắc lại.Hồng sa trướng vừa mở, bốn vị tiểu thưTiền gia đã thành gia lập thất bước ra, mỗi người một vẻ, xinh đẹp nhưhoa, ngồi ở trên ban công, thưởng hương trà, ăn điểm tâ, xem trò hay bắt đầu.
Đùa giỡn cái gì, Đại tỉ phải gả đi, lại còn không phải là Nghiêm Diệu Ngọc, loại này trò hay há có thể nào bỏ qua?Vừa nghe tin, Tiền Châu Châu vốn ở xatận biên cường, lập tức đoạt tuấn mã của trượng phu, ra roi thúc ngựagấp gáp trở về. Tiếp theo Tiền Ngân Ngân đang cùng trượng phu đi xem xét đất đai ở vùng lân cận. Còn có Tiền Bảo Bảo và Tiền Bối Bối cũng chuẩnbị thỏa đáng, hoả tốc chạy về nhà mẹ đẻ.Sa trướng vừa vén lên, Châu Châu tò mò đứng dậy, từ ban công nhìn xuống.“Di? Rõ ràng có nhiều người như vậy,như thế nào cũng chỉ có hai ba người đứng trước cửa?” Nàng vốn còn lolắng ban công này có lẽ sẽ bị sụp cơ!“Đúng vậy, vì sao toàn bộ đều đứng sátvào ven đường thế nhỉ?” Bảo Bảo đang cầm chén trà, mắt đen to tròn đảoqua, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc.Ở góc ghế quý phi, truyền đến một tiếng ngáp lười biếng.
“Chắc là đến xem diễn đi!” Ngân Ngândong lười nói, mắt mở một nửa cũng chả thèm liếc hàng cờ xanh đen kia.Miệng nàng cong lên, lộ ra nụ cười thần bí, lại nằm úp sấp, vùi mình vào đệm gấm thượng hạng.Đã sớm biết, đại tỉ nói muốn ném tú cầu chọn rể, Nghiêm Diệu Ngọc tuyệt đối sẽ không khoang tay đứng nhìn. Hắnthật quá kiêu ngạo, đem mọi thứ làm cho long trọng như vậy, khẳng địnhlà ngay cả Hoàng Thượng biết.Bối Bối cau mày, quay đầu hết nhìn đông tới nhìn tây.“Quái, không phải nghe nói, trong thành đều có rất nhiềunam nhân muốn tới tiếp tú cầu sao? Ta còn nghĩ, nam nhân chen chúc dướilầu nam nhân, cho dù không có một ngàn, ít nhất cũng sẽ có tám trămchứ.”Húc Nhật huy cây quạt trong tay, lắc đầu thở dài, nhỏ giọng nói:“Ai, hai mươi lăm tuổi dù sao cũng có hơi già đi…..nha, đau!”
Một khối bánh bay tới, trúng ngay chính giữa cái ót hắn.Bị huấn luyện thành quen, Húc Nhậtkhông cần quay đầu cũng biết được là Đại tỉ giá lâm. Khóe mắt hắn rưngrưng, nhịn đau cười trừ, vội vàng bưng trà dâng lên.“Đại tỉ, uống trà nha?”“Trà ngươi cái đầu! Ngươi vừa nói cáigì?” Kim Kim từ phía sau đi ra, đầu nàng đội mũ phượng, thân mặc giá y(áo cưới) đỏ thẫm, trong tay đang cầm tú cầu hồng, trên mặt cười che kín hàn sương, mũ phượng, hồng khăn trùm đầu đã sớm bị nàng tự mình xốclên.Húc Nhật liên tục lắc đầu.
“Không, không, ta gì cũng chưa nói.” Hắn vì tánh mạng, liều chết phủ nhận.Kim Kim hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn xuống ban công, nên mới nhìn thấy muôn người đổ xô ra đường lớn HuyềnVũ, tất cả đều đứng ở phía xa, không dám đến gần cảnh tượng kì dị.Nàng hơi hơi sửng sốt, bước từng bướcvề phía trước, chỉ thấy cờ xanh đen tung bay đầy đường, đến khi nàngnhìn thấy chữ thêu trên cờ, khuôn mặt liền trắng bệch, tay nhỏ bé phẫnnộ nắm lại, thiếu chút nữa bóp nát tú cầu vô tội.Chuyện này là sao?!
Từ lúc chuyện phát sinh đến này, thấyNghiêm phủ không có động tĩnh gì, cứ tưởng rằng tên kia đã biết khó màlui. Nào biết đâu, nàng vẫn là xem nhẹ độ dày của da mặt hắn.Nghiêm Diệu Ngọc mặt ngoài bất độngthanh sắc, lại lén bày mưu nghĩ kế, phái người trong một đêm đem lá cờcắm đầy đường cái, đoạt lấy quyền sở hữu của nàng, khiến những ngườikhác sợ tới mức căn bản không ai dám tới tiếp tú cầu.“Đại tỉ, đừng tức giận, dù sao phía dưới vẫn là còn có người đấy thôi.” Bối Bối vội vàng khuyên nhủ.Châu Châu hai tay chắp sau lưng, mịnhãn liếc về quần chúng phía xa.“Đúng vậy, người không dám cãi lờiNghiêm đại ca, cũng không đáng để ngươi gả.”“Nghiêm đại ca?” Kim Kim quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn nàng liếc một cái.Châu Châu cả kinh, hoả tốc sửa miệng.“Ách, a, ta là nói, cái tên họ Nghiêm kia.”“Ai a, là Nghiêm…”
Bảo Bảo mắt hạnhtrợn lên, hô một chữ, lại không dám gọi sai, chỉ có thể giơ tay chỉhướng đối diện.“Đại tỉ, ngươi mau nhìn, cái kia…..”Nói còn chưa xong, cửa lớn của NguyệtHoa Lâu đối diện chậm rãi mở ra. Sau đó, một nam tử một thân bạch y,tuấn lãng phi phàm vượt qua cửa, thong dong đi ra.“Là công tử Nghiêm gia, Nghiêm Diệu Ngọc a!”“Đi ra, đi ra!”“Thật là phấn khích a!”Nghiêm Diệu Ngọc ở trong ánh mắt củamọi người, từ tốn bước ra Nguyệt Hoa Lâu, thần sắc tự nhiên tiêu sáitrên đường Huyền Vũ, đến trước ban công. Từ đầu tới cuối, miệng hắn vẫngiữ một nụ cười thản nhiên.Các nam nhân ở trước ban công nghe thếtrận xôn xao, cũng đều quay đầu.
Hôm nay bọn họ dám can đảm bước trênđường Huyền Vũ, đứng trước ở ban công, tự nhiên cũng đều có dụng tâm kín đáo.Nhưng mà vừa thấy Nghiêm Diệu Ngọc, nhìn đến nụi cười nhìn như vô hại kia, trong lòng liền lạnh xuống một nửa.Còn tưởng rằng, sinh ý (việc làm ăn)của Nghiêm gia gần đây tuy rằng có chút vấn đề dẫn tới lời đồn đãi nổilên bốn phía. Không ít thương gia đều lén bàn tán, thậm chí có người nói Nghiêm gia giờ đây đã sau sút. Nhưng tất cả vẫn chỉ là lời đồn, mọi thứ còn chưa rõ ràng, vẫn là không nên chọc tới.Vốn có tổng cộng bảy người, giờ hết ba tên đổi ý, chủ động nhường chỗ mà thối lui.“Ai a, có ba người đi rồi, chỉ còn bốn nha!”
Bối Bối trừng lớn mắt, ghé vào trên lan can kinh ngạc hô.Húc Nhật vội vàng an ủi.“Không sao, không sao, ba tên kia xấu như vậy, đi rồi cũng tốt!”Phía dưới ban công, Nghiêm Diệu Ngọc đi đến trước mặt một tên nam nhân, dừng lại cước bộ, mỉm cười, mở miệngnói gì đó. Cách quá xa, không có người nghe thấy hắn rốt cuộc nói cáigì, đã thấy sắc mặt đối phương trắng nhợt, còn chưa nghe xong đã xoayngười bỏ chạy.“A!” Bảo Bảo phát ra một tiếng thở nhẹ, nhanh chóng trộm ngắm Đại tỉ liếc mắt một cái.Tú cầu trong tay Kim Kim, đã nhanh chóng bị nàng vo thành một nắm.
Nghiêm Diệu Ngọc xoay người, hướng têncòn lại đi đến, thần thái nhàn nhã như là nói chuyện phiếm, cũng chưanói được hai ba câu, người nọ cũng xoay người rời đi.“Không thể nào, chị còn lại một tên?” Châu Châu kinh ngạc la lên.“Ách, đừng lo lắng, vẫn còn có BátVương Gia và Ngọc Diện Tu La nha, bọn họ đều là nhân trung hào kiệt, sẽkhông đơn giản như vậy liền…..”Bối Bối còn chưa nói xong, lại thấy bát Vương gia nhẹ lay động chiết phiến (quạt),bước chậm nghênh đón.“Nghiêm lão đệ, ngươi yên tâm, ta không tính cướp người, chỉ là đến xem diễn,ngươi đến đây, vị trí có vẻ hảo.” Hắn cao giọng nói.“Có lầm hay không a?”
Trên ban công, Húc Nhật nhịn không được thốt ra.“Hẳn là không.” Ngân Ngân tinh mâu nửamở, ôm gói gấm, trên môi đỏ mọng chứa ý cười nồng đậm.“Bát Vương Gia cótiếng là yêu lão bà, mới không muốn thú đại tỉ về mà ức hiếp Vương Phiyêu dấu của hắn.”Như vậy, lúc này không phải chỉ còn có Ngọc Diện Tu La?Tầm mắt mọi người đều tập trung ở trênngười hai nam nhân dưới ban công. Nhưng mà chuyện kế tiếp, lại làm chotròng mắt mọi người thiếu chút nữa muốn rớt ra ngoài.“Bạch huynh, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng đi?”
Nghiêm Diệu Ngọc mỉm cười ôm quyền.Ngọc Diện Tu La vừa thấy hắn, hơi sửngsốt một chút, lập tức bình tĩnh lại, cũng ôm quyền đáp lễ.“Nguyên laingươi chính là Nghiêm gia công tử nổi tiếng thiên hạ, tại hạ không biết, nhiều điểm đắc tội.”“Xin đừng nói như vậy, Kim Nhi ném túcầu chọn rể, sớm đã nói rõ, bất luận kẻ nào đều có thể tham gia, Bạchhuynh tại sao lại đắc tội?” Cho dù là trong lòng không thích, hắn vẫn là hào phóng nói.Chính là, Ngọc Diện Tu La cũng không có ngốc, nhìn đến cả một con đường cắm đầy cờ, cũng biết Nghiêm Diệu Ngọclà có ý với nữ nhân này. Còn nữa, câu “Kim Nhi” kia, gọi có vẻ vô cùngthân thiết, dù là ai nghe cũng biết, quan hệ giữa đôi nam nữ này khôngphải tầm thường.Ngọc Diện Tu La trong thời gian ngắn liền quyết định.“Không, năm đó nếu không phải Nghiêmhuynh ra tay tương trợ, tại hạ nhất định đã không còn tánh mạng.
Hôm nay thấy Nghiêm huynh đối Tiền cô nương có ý, ta có thể nào đoạt ngườithương của ân nhân?” Nói xong, hắn có chút tiếc nuối nhìn lền ban công,liến nhìn Kim Kim xinh đẹp như hoa một cái, lại ôm quyền, liền rút kiếmthối lui.Ngọc Diện Tu La ra đi như vậy, đám người hai bên đường Huyền Vũ xem mà muốn ngất.Như thế rất tốt, trước ban công cũngchỉ còn một người là Nghiêm Diệu Ngọc, tú câu trong tay Tiền Kim Kim,bất luận là ném hước nào, khẳng định đều rơi vào tay hắn.Chỉ thấy hắn bước đến trước ban công,trong nháy mắt, nô bộc một bên chờ đợi lập tức khiêng đến một cái bàn,cẩn thận hầu hạ hắn ngồi xuống, còn không quên bưng tới trà nóng ngonmiệng.Nghiêm Diệu Ngọc nhấc cái chén, chậmrãi nhấp một ngụm, tựa phi tựa tiếu nhìn nàng.
“Được rồi, Kim nhi, đem tú cầu ném xuống đây đi!”Trên ban công, Kim Kim tức giận đến cảngười run run, đem tú cầu trong tay trở thành cái đầu của Nghiêm DiệuNgọ dùng sức bớp chặt, hận không thể đem hắn bầm thây vạn đoạn.“Chết tiệt, ngươi rốt cuộc muốn cùng ta đối nghịch tới khi nào?” Nàng quá mức phẫn nộ, căn bản bất chấp hình tượng mắng lớn.“Đối nghịch? Ta chỉ là biểu hiện thành ý của ta thôi.” Hắn vẻ mặt vô tội, chậm rãi hạ chén trà.“Mà nói lại, KimNhi, ngươi muốn ném hước nào, liền ném hướng đó, đừng trì hoãn nữa,Nguyệt Hoa Lâu lý đã chuẩn bị tốt lễ đường, nếu ngươi chần chữ mà quagiờ lành, vậy không tốt.”
Trên ban công im ắng, các tỷ muội đềunhìn Kim Kim giận không thể át, lo lắng nàng s4 nhảy xuống, lấy đao chém chú rể duy nhất còn lại.Sau một lúc lâu, Bối Bối mới nhỏ giọng hỏi:“Đại tỉ, cái này tính làm sao bây giờ? Gả hay không gả?”Không thể cứ như vậy đi? Toàn thành cóhơn vạn ánh mắt đều ở chăm chú nhìn về phía trước! Nếu cứ như vậy, chỉsợ phải đợi đến lúc mặt trời xuống núi.“Gả, đương nhiên gả!” Kim Kim giận hô một tiếng, ném bỏ tú cầu rách nát, cởi giày thêu, dùng hết khí lực ném xuống.Nhưng là, nàng tuy rằng ném chuẩn,Nghiêm Diệu Ngọc cũng không phải không tránh, thân thủ vừa chuyển, dễdàng liền tiếp được “Ám khí”, đem hài nhỏ khéo léo đặt trên tay thưởngthức.“Kim Nhi, không phải muốn ném tú cầusao?
Ngươi như thế nào lại ném giày thêu xuống?” Hắn mỉm cười, lộ rabiểu tình lý giải, đem hài nhỏ cất vào tay áo.“Ngươi nếu thích dùng cáinày thay thế cũng được, bất quá ta thật là không nghĩ tới, ngươi khẩntrương như vậy, vội vã muốn gả cho ta.”“Ta khẩn trương?” Kim Kim tức giận đếnđạp lên ghế dựa, châu ngọc trên mũ phượng vì thế mà chấn động lung lay,nhìn nàng như giương cánh muốn lao xuống.“Chẳng lẽ không đúng sao?” Hắn nhíu mày.“Ta nếu cấp tốc muốn gả cho ngươi thì làm gì phải bày trò ném tú cầu kén rể, ngươi đúng là tự dát vàng lên mặt mình!”
“Kim Nhi, ngươi cũng đừng thẹn thùng.”Nghiêm Diệu Ngọc thở dài một hơi, ôn nhu mà thông cảm nhìn nàng.“Tabiết, ngươi là để ý bản thân hơi lớn tuổi chút, nhưng mà nói thật, takhông ngại.”Thì ra là thế a, mọi người vây xem cùng kêu lên thanh âm lý giải.“Ta lớn tuổi?” Phẫn nộ quá độ, trướcmắt Kim Kim nổi lên một màn đỏ. Máu bốc lên não, sớm đã không còn lýtrí, trong thời gian ngắn không chút nghĩ ngợi liền thốt ra.“Nghiêm Diệu Ngọc, ngươi đừng nghĩ rằng ta và ngươi ở trên thuyền làm việc kia, taliền không thể không gả cho ngươi!”
Trên thuyền? Việc kia?Oa! Không thể nào? Đã muốn gạo nấu thành cơm rồi sao?Mọi người kinh hô, đến cả ngoài thành cũng có thể nghe thấy.“Ân? Ngươi nói là chuyện gì?” NghiêmDiệu Ngọc vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn giống người hay quên, hắn gải đầu,suy tư trong chốc lát, mới lại lộ ra nụ cười mê người.“Nha, ngươi là nói đến chuyện cởi áo giúp ta thay thuốc ấy hả?”A, là như vậy sao?Mọi người tiếc hận hạ vai, nghĩ rằngbản thân hiểu lầm, chợt nghe đến từ trên ban công, truyền đến tiếng kêuphẫn nổ của Kim Kim.“Tên vô lại chết tiệt này, đã ăn còn dám không dám nhận!”Nháy mắt, toàn thành đều yên tĩnh.
Chỉ có Nghiêm Diệu Ngọc ung dung đứng dậy, hai tay buông lỏng trông bất đắc dĩ, trong mắt lại lóe ra tia nhìn xảo trá.“Ta như thế nào không dám nhận? Takhông phải là muốn thú ngươi sao?” Hắn rất hiểu nàng, thiên hạ này làchịu không được kích thích.Đáng chết, nàng trúng kế!“Ngươi…” Kim Kim giận không nói nên lời.Một bên Húc Nhật, có chút đồng tình lắc đầu.“Đại tỉ, người không thể không lấy hắn a.”Ai, chẳng những bị ăn sạch sẽ, lại cònthú nhận trước toàn thành, cái này ngoại trừ gả cho Nghiêm Diệu Ngọc,đại tỉ sợ là không còn con đường nào khác.“Mơ tưởng!” Kim Kim hét lên một tiếng,nắm lên váy đỏ, cũng không quản chân chỉ mang có một chiếc hài, liền lao xuống ban công. Nhưng mà thiếu một cái giày thêu, ngay cả đi còn không dễ dàng, huống chi là chạy? Nàng chạy quá nhanh, lại do thiếu một chiếc giày mà gặp khó, lúc chạy xuống cầu thang xém chút ngã, tuy không có gì nghiêm trọng, nhưng mắt cá chân lại bị đau.
“Kim Nhi, đừng ngã.” Tiếng dặn dò lo lắng từ xa truyền tới, có thể nghe ra ý cười nồng đậm.“Nhiều lời!” Nàng kích động quên cảchân đang đau, tùy tiện đã bắt lấy một tên nam nhân đứng sau hàngcờ.“Ngươi, thú ta!” Nàng ra lệnh, túm lấy vạt áo đối phương.Tên nam nhân bị túm lấy, mặt trắng bệch.“Không, không không cần a …” Hắn lắp bắp nói, hoảng hốt lắc đầu.“Đại cô nương khoan dung……ta, ta đã có lão bà…..”“Có lão bà còn đến đây làm cái gì?” Kim Kim nổi trận lôi đình buông tay, thân thủ lại bắt lấy một tên không kịp đào tẩu.“Uy, ngươi….”Nói đều còn chưa xong, nam nhân kia đã bùm một tiếng, quỳ xuống cầu xin tha thứ, khóc rống cầu nàng giơ cao đánh khẽ.“Ô ô, đại cô nương tha mạng a, ta cảnhà đều là dựa vào Nghiêm gia ăn cơm.”
Hắn dập đầu như đảo tỏi, đem nềnđá bị cụng rung động.“Vô dụng!” Nàng mắng, còn muốn tìm“người may mắn”, những người đó lại sớm sợ tới mức chạy trốn, tản raphía sau. Nàng vừa bước về trước một bước, mọi người sợ hãi lùi về sautừng bước.Nghiêm Diệu Ngọc ngồi ở ghế trên, mắtthấy nàng nơi nơi bắt người, lại đối hắn nhìn như không thấy, trong lòng ngũ vị tạp trần, trong mắt lóe lên một tia lo lắng.“Kim Nhi, đừng náo loạn.” Hắn thản nhiên nói.Nàng nháo? Nam nhân này thế nhưng còn có mặt mũi nói nàng ở nháo?Kim Kim vọt tới trước mặt hắn, thân thủ dùng sức ở trong ngực hắn chọc loạn.“Họ Nghiêm, ngươi nghe cho rõ đây,ta đời này cho dù có làm ni cô, cũng sẽ không gả cho ngươi.”Con ngươi đen mị lên hiểm ác.Hắn tức giận!
Kim Kim không phát giác nguy hiểm, taynhỏ bé càng dùng sức, hận không thể chọc thủng một lỗ trên ngựchắn.“Ngươi bày lắm trò, cắm nhiều cờ như vậy cũng vô dụng, bổn cô nươnghôm nay tình nguyện gả cho Trương Tam, gả cho Lý Tứ, vô luận gả ai cũngđược, chính là không……”Đủ!Nghiêm Diệu Ngọc đã hết kiên nhẫn, nụcười trên khuôn mặt tuấn tú phút chốc mất sạch, không khí đột nhiên biến đổi, thần sắc cũng biến thành ác quỷ dọa người.“Ngươi, nữ nhân này quả thực có thể bức điên thánh nhân.” Hắn rống lên, nhanh như chớp vươn tay nắm lấy eo nhỏ của nàng.“Ngươi, vương bát đản, buông!” Kim Kim hổn hển giãy dụa, đánh vào lưng hắn.“Chờ bái đường xong, ta sẽ thả.” Hắnsắc mặt xanh mét, khác vời dáng vẻ tao nhã thường ngày, mạnh mẽ khiêngnàng đi đến Nguyệt Hoa Lâu.“Nghiêm, Diệu, Ngọc, chết tiệt ngươi,thả ta xuống dưới….a, thả ta xuống dưới…” Nàng hô to, dùng sức vặn vẹothân mình, như thế nào cũng không thoát khỏi cánh tay sắt trên lưng.Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, đem nàng mộtđường khiêng vào Nguyệt Hoa Lâu, đám đông bốn phía xem náo nhiệt, làmsao có thể buông tha bọn họ, đều vây đến, xem chút đem Nguyệt Hoa Lâulàm chấn động.
Chỉ thấy bên trong Nguyệt Hoa Lâu vốndĩ là nơi tiếp đãi tiệc rượu nay đã sớm bố trí thành lễ đường hoa lệ,trừ bỏ bài vị tổ tông Nghiêm gia, hai bên còn có nến long phượng, cùngvới vô số hỉ tự đỏ thẫm.“Nghiêm Diệu Ngọc, ngươi….” Hết lần này đến lần khác mắng còn chưa xong, phấn mông nhi đã bị hắn thưởng cho một chưởng, thanh âm thanh thúy vang vọng cả sảnh.Cái đau như bỏng kia làm cho Kim Kim thở hốc vì kinh ngạc, hốc mắt rưng rưng.Hắn lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa giận vừa oán liếc mắt một cái, lớn tiếng rống to.“Lưu Quảng!”Lưu đại chưởng quỹ to béo lập tức chạytới, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn đảm nhiệm nhânvật tư lễ.(cái người hô nhất bái, nhị bái….)“Nhất bái thiên địa!”
Ô ô, thiếu chủ thật sự không hề lo lắng chút nào sao?Nghiêm Diệu Ngọc đem nàng từ trên vai đứng xuống, đại chưởng lại vẫn kiềm chế không buông.“Ngươi đây là bức hôn!” Kim Kim lên án, không chịu dễ dàng đi vào khuôn khổ. Nhưng võ công nàng không bằng hắn, khí lực không bằng hắn, hoàn toàn chỉ có thể mặc hắn bài bố.“Đúng, ta bức.” Hắn híp con ngươi đennói, thanh âm kia nguy hiểm mà ôn nhu, trên tay càng không nhàn rỗi, đèđầu nàng xuống hướng đại môn cùng nơi giao bái thiên địa.Lưu Quảng thanh âm ai oán lại lần nữa vang lên.“Nhị bái cao đường!”“Đáng chết, ngươi không thể làm như vậy, ta…” Đầu nhỏ lại bị áp chế đi, bị bắt bái bài vị tổ tông Nghiêm gia.“Phu thê giao bái!”“Nghiêm, Diệu, Ngọc! Họ nghiêm, ta không…….”
Kháng nghị không có hiệu quả, đại chưởng ngăn chặn đầu nàng, lực quá cường đại, lại lần nữa bắt buộc nàng cúi đầu hành lễ.“Đưa vào động phòng.”“Ta không cần! Ta không cần gả chongươi, có nghe hay không? Cứu người a! Đáng chết, đừng sững sờ ở nơi đó, người nào người đến cứu….ngô ngô ngô ngô….”Cái miệng nhỏ nhắn giận kêukhông ngớt, bị đại chưởng ngăm đen kháo lại, nàng phẫn nộ thét chói tai, lại chỉ có thể phát ra thanh âm mơ hồ.Nghiêm Diệu Ngọc tùy tay rút ra một dải lụa đỏ, ở trên người nàng loạn cuốn, đem nàng trói lại thành khối thịtnhỏ, phía cuối dải lụa còn nhét vào cái miệng anh đào nhỏ, hữu hiệu ngăn lại hết thảy kháng nghị.
“Đa tạ các vị đã đến tham dự hôn lễ,Nghiêm mỗ hôm nay vui mừng, Nguyệt Hoa Lâu sẽ mở tiệc thây đem, nếunguyện ý, xin mời lưu lại uống chén rượu mừng.” Hắn mỉm cười nói xong,khiêng lên tân nương vừa mới thú, xoay người bước vào xe ngựa dang chờ,trước mắt mọi người nghênh ngang rời đi.Cứ như vậy, dưới sự chứng kiến của toàn thành, nàng thành vợ hắn.Đêm động phòng hoa chúc của nàng quả thực là hỏng bét.Kim Kim bị mạnh mẽ mang về, cho dù bịtrói thành khối thịt nhỏ, vẫn chưa từ bỏ ý định giãy dụa, cái miệng nhỏnhắn bị chặn cũng liên tục phát ra tiếng la tức giận.Nghiêm Diệu Ngọc căn bản không để ýtới, khiêng nàng nhập phủ, trực tiếp hướng đến tân phòng, còn nghiêmlệnh không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.Khi hắn giúp nàng rút hồng lụa khỏimiệng, uy nàng uống chén rượu giao bôi, nàng thiếu chút nữa cắn mất mộtmiếng thịt trên tay hắn, lại còn thét chói tai, ngay cả bên ngoài mọingười đều nghe thấy.
“Ngươi này chết tiệt vương bát đản, dám như vậy đối đãi ta, ngươi….” Mắng đến một nửa, hồng lụa lại bị nhét vào miệng nàng, nàng hô hấp cứng lại, lời mắng tắc lại trong yết hầu.Nghiêm Diệu Ngọc đặt nàng lên giường hỉ hồng sa, con ngươi đen thâm thúy gắt gao khóa trụ nàng, cởi ra ngoạisam, cơ thể to lớn rắn chắc dần dần lõa lồ trước mắt nàng.Kim Kim trừng lớn mắt, lửa giận biến một nửa, trong lòng hoảng lên.Không thể nào, vừa mới đem nàng khiêng về, Nghiêm Diệu Ngọc đã nghĩ muốn sử dụng quyền lợi trượng phu?Nàng giống như con sâu nhỏ, khó khăn di chuyển thân mình lui đến một góc hỉ giường, lưng dán lên vách tường.Khi hắn bán lõa thể bò lên giường, một tay kéo lấy chân nhỏ của nàng,nàng thét lớn một tiếng, nửa điểm không thể phản kháng bị hắn kéo vàotrong lòng.Ngô, nếu Nghiêm Diệu Ngọc muốn hưởngdụng thân thể của nàng, nhất định phải cởi bỏ trói buộc trên người nàng, nàng có lẽ có thể tìm được cơ hội thoát khỏi gian tân phòng này. Bấtquá, dựa theo kinh nghiệm trước kia, cơ hội để nàng có thể thuận lợichạy thoát, ít đến đáng thương.Nói sau, nam nhân này, trên phương diện nam nữ hơn xa nàng, nói không chừng còn biết thủ pháp tà ác nào đó, cho dù đem nàng trói chặt, cũng có thể đối nàng…..
Kết quả, trừ bỏ ôm nàng, đem nàng vây ở trong lòng, Nghiêm Diệu Ngọc cái gì cũng không có làm.Toàn bộ buổi tối, nàng liền nằm ở trong lòng hắn, giận trừng mắt nhìn nam nhân không biết xấu hổ này, nghĩ phải như thế nào phanh thây hắn, hoặc là như thế nào đem tra tấn hắn, khiếnhắn chịu lấy hình phạt tàn khốc nhất. Nàng cả loạn nghĩ trong đầu, đếnnữa đêm đã nghĩ ra hàng trăm cách giết hắn.Kim Kim không nhớ rõ, bản thân thiếp đi như thế nào, có lẽ cẩm thấy hơi mệt liền nghĩ chợp mắt trong chốc lát,đến khi mở mắt thì ngoài trời đã sáng.Cái tên nam nhân ti bỉ bắt cóc nàng sớm đã tỉnh, đang ngồi bên cạnh cúi đầu nhìn nàng, bạc môi nhếch lên, vẻmặt ôn nhu, khí khái bá đạo hôm qua đã sớm biến mất không còn một mảnh.Kim Kim trừng hắn, lập tức phát hiện,hắn không biết khi nào đã thay nàng cởi trói. Nếu không thì sao hắn cóthể cởi bỏ giá y và một cái giày thêu còn sót lại của nàng, nay trênngười nàng chỉ còn lại trù y và cái yếm………….
Cái này không trọng yếu, quan trọng là, nàng có thể động!“Tỉnh sao?” Nghiêm Diệu Ngọc mỉm cười, đầu ngón tay thô ráp cuốn lấy một lọn tóc của nàng.Kim Kim nắm lấy gối uyên ương, khôngchút nghĩ ngợi ném vào khuôn mặt tuấn tú kia, lớn tiếng tức giậnmắng.“Nghiêm, Diệu, Ngọc, ngươi, vương bát đản đáng chém ngàn đao!”Hắn hơi hơi nghiêng người, dễ dàng bắt được gối uyên ương.“Hôm qua nhưng giày thêu, hôm nay lại là gối đầu, Kim Nhi, kế tiếp ngươi còn muốn quăng cái gì? Cái yếm bên người sao?”Mắt thấy công kích, Kim Kim từ bỏ, cầm lên một cái gối uyên ương khác.“Không biết xấu hổ! Ngươi cũng dám tạitrong kinh thành bức hôn, trong mắt ngươi chẳng lẽ không có vương phápsao?” Lại một cái gối uyên ương bay ra hỉ giường.“Kim Nhi, nếu không bức hôn, ngươi sẽgả người khác. Ta đã sớm nói qua, ngươi chỉ có thể là thê tử của ta, vìthú ngươi làm vợ, ta tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn.” Hắn vươn đạichưởng ra, tiếp được gối uyên ương, đặt ở bên giường, miễn cho gối đầutinh xảo lại lần nữa bị nàng đem làm vũ khí.“
Về phần vương pháp, đêm qua Hoàng Thượng còn riêng phái người đưa đại lễ tới chúc mừng tân hôn củađôi ta. Ta nghĩ đối với cọc hôn sự này, hắn chẳng những không phản đối,thậm chí còn vui mừng nữa là.”Nghiêm Tiền hai phủ, đều hai thương gia phú quý bậc nhất kinh thành, đám cưới của hai phủ cũng là kiện đại sự,Hoàng Thượng tự nhiên cũng phá lệ coi trọng. Lúc Nghiêm Diệu Ngọc vàocung diện thánh, thỉnh cầu được ở trên đường Huyền Vũ cắm cờ, HoàngThượng cũng đã bắt đầu chuẩn bị đại lễ.Kim Kim mắt hạnh trừng lớn, căm tức vươn tay nhỏ bé, dùng sức đẩy ra lồng ngực trần trụi chướng mắt.“Hắn không phản đối, ta phản đối a!”
Nàng nhanh chóng nhảy xuống giường, muốn lấy bình hoa mưu sát chồng,nhưng vừa mới đặt chân xuống đất, mắt cá chân liền truyền đến một trậnđau bén nhọn.Trán toát mồ hôi lạnh, nàng cắn môi đỏmọng, toàn bộ thân mình yếu đuối, lập tức nghĩ đến, là hôm qua bị hắnlàm cho tức giận đến quăng đi một cái giày thêu, sau do chạy xuống bancông mà bị thương.Còn chưa có ngã xuống đất, Nghiêm Diệu Ngọc đã vươn tay đỡ lấy nàng, không để nàng bị đau.“Làm sao vậy?”“Buông ra, ngươi đừng chạm vào ta!”Nàng không chút cảm kích, thân thủ đánh loạn, tuyệt không để hắn chạmđến.“Buông tay, buông!”Tiểu nữ nhân này ngay cả đứng cũng không nổi, còn cự tuyệt hắn giúp đỡ, xem ra hôm qua bức hôn, thật đã chọc tức nàng.Nghiêm Diệu Ngọc không tránh, tùy ýnàng vung tay đánh loạn, ôm nàng đến trên giường kiểm tra thương, bàntay to sờ đến chân nhỏ của nàng.“Ngươi đang làm cái gì? Không được kéo váy ta….a, ngươi đừng kéo….”
Kim Kim xấu hổ nóng mặt, trơ mắt nhìn hắn không thèm ngeh nàng cảnh cáo, tự mình vén lên váy trung y, nhìn chân nhỏ của nàng.Hai chân thon dài trắng noãn mê người, nhưng mà mắt cá chân khéo léo bên trái vừa đỏ lại vừa thũng.Hắn nhíu chặt mày rậm, hai tay bao phủ chỗ bị thương sưng đỏ.“Vết thương này vì sao mà có?”Kim Kim trừng mắt nhìn hắn.“Ngươi còndám hỏi?! Nếu phải không ngươi….nha, đau quá! Ngươi đừng chạm vào….a ….” Từ vết thương truyền đến cơn đau như đao cắt, toàn thân nàng co lại,cắn môi dưới nhịn đau, khóe mắt ướt đẫm.“Đừng lộn xộn, cẩn thận lại chạm vào đau.”“Ngươi lúc này còn giả mù sa mưa, nếukhông phải ngươi, ta làm sao lại bị thương?” Nàng liên tục hít vào, thầm oán trừng hắn, nếu không phải chân thật sự rất đau thì đã sớm một cướcđá hắn.Hừ, lúc này lại muốn thương hương tiếcngọc?
Hôm qua, hắn ở trước mặt mọi người, túm lấy nàng khiêng trên vai,chẳng những lụa đỏ trói nàng lại, thậm chí còn đánh vào mông của nàng,khi đó như thế nào không thấy hắn quan tâm nàng có đau hay không?Nghiêm Diệu Ngọc híp nửa mắt, dịu dàngnắm lấy chân nàng, vẻ mặt có chút phức tạp, biểu tình như là tự tráchhiện lên trong mắt hắn.Tự trách? Nam nhân này cũng biết tự trách?Nàng nhất định là hoa mắt rồi?Kim Kim cắn môi đỏ mọng, dò xét khuôn mặt tuấn tú, hoài nghi bản thân là đau đến choáng đầu, mới có thể nhất thời hoa mắt.Sau một lúc lâu, hắn kéo váy trù y xuống, hướng ngoài cửa giương giọng hô:“Tiến vào.”Âm còn chưa dứt, đại môn liền phịch một tiếng bị Giáp, Ất, Bính, Đinh mở ra, trong tứ tỷ muội đang cầm thaunước và khăn vải, còn có quần áo mới tinh, chuẩn bị giúp tân Thiếu phunhân thay quần áo rửa mặt chải đầu.
Các nàng không dám mê ngủ, sáng sớm tinh thần liền chấn hưng chờ ở bên ngoài, vội vã vì Kim Kim phục vụ.Nghiêm Diệu Ngọc đứng dậy xuống giường, đứng trước giường, vô cùng thân thiết trên má phấn của nàng nhéo một cái.“Rửa mặt chải đầu rồi nhớ ăn sáng, đừng để bị đói. Ta đi tìm đại phu đến giúp ngươi xem vết thương ở chân.”Nàng há mồm muốn cắn hắn, lại không cắn được, bộ dáng tức giận kia chọchắn cười.“Ngoan ngoãn ở chỗ này đừng chạy loạn, nếu ngươi dám đào tẩu,ta sẽ ở trước mặt mọi người đem ngươi khiêng trở về.
Ta nghĩ, ngươi sẽkhông muốn để toàn thành lại nhìn thấy trò này một lần nữa đi?”Đang ở trong đầu nghĩ cách đào thoát,Kim Kim không nghĩ tới chủ ý trong lòn, nhưng lại bị hắn một câu nóitrúng, mặt nhất thời cứng đờ.Đáng chết, nam nhân này giả dối cùngkhôn khéo hơn xa nàng, trong lòng nàng nghĩ cái gì đều bị hắn đoán dượcnhất thanh nhị sở, vậy nàng làm sao có cơ hội thoát khỏi tay hắn?Thất bại cùng phẫn nộ, khiến nàng rítlên giận dữ, nhịn không được túm lấy khăn lụa mới dùng rửa mặt qua némvề phía Nghiêm Diệu Ngọc.Hắn dương mày rậm, tiếp được khăn lụaấm áp vừa bay tới, mỉm cười với nàng.“Đa tạ nương tử thịnh tình, vi phulát nữa mới rửa mặt chải đầu, khăn lụa này vẫn là để lại cho ngươi dùngđi!”Hắn cúi đầu lại tránh đước cái lược bay tới, đem quyên khăn đặt ở trên bàn, thế mới thong dong rời đi.