"Làm sao nàng biết?" Yến Kinh Hàn nhìn lông mày cong cong trên khuôn mặt nhỏ nhắn Lam Linh, trong lòng chợt rung động, nói một câu rồi đưa tay, kéo Lam Linh ngồi xuống đùi mình.
"Ta đang nói chuyện đứng đắn với người mà." Lam Linh đẩy Yến Kinh Hàn, nói một câu.
"Bản vương không đứng đắn chỗ nào, hử?" Yến Kinh Hàn không buông tay mà ngược lại buộc chặt cánh tay, nhìn về phía Lam Linh đáy mắt mang theo vẻ cưng chiều.
"Biết rõ còn cố hỏi." Lam Linh lẩm bẩm một câu, vẫn là đem mặt dán chặttrước ngực Yến Kinh Hàn, kỳ thật, nàng vô cùng thích Yến Kinh Hàn ôm nàng vào lòng, ôm ấp ấm áp làm cho nàng có cảm giác được sủng ái, nàng tham lam loại cảm giác này, hy vọng cảm giác này có thể kéo dài vĩnh viễn sánh cùng trời đất.
Sâu thẳm trong mắt phượng Yến Kinh Hàn nhanh chóng xẹt qua một đạo vui vẻ, hắn không phủ nhận, hắn thích ôm nàng, thích ngửi mùi thơm say lòng người trên người nàng, mỗi lần như vậy, trong lòng hắn đều có một cảm giác bị lấp đầy, không hề là một mảnh mờ mịt, mà là tràn đầy nồng đậm ấm áp.
"Phu quân, người cũng nên nhận ra nữ tử mang mạng che mặt màu trắng chính là Lăng Sương, mà nữ tử mang mũ che mặt trên thực tế là muội muội của Lăng Sương - Lăng Lộ." Lam Linh hai tay vòng qua cổ Yến Kinh Hàn, áp vào bên tai Yến Kinh Hàn nói.
Lúc nãy, qua ánh mắt của Lăng Sương, Lam Linh liền nhận ra nàng. Mặc dù Lăng Lộ không lộ mắt, nhưng trên ngón tay của nàng có một vết sẹo nhỏ mà lúc Lam Linh ở Vọng Lạc Sơn nhìn thấy, vì thế, từ lúc Lăng Sương, Lăng Lộ đến trước mặt mình, Lam Linh đã nhận ra các nàng.
"Thiếp quên nói cho người biết, Lăng Lộ là muội muội của Lăng Sương, thiếp chính là đi theo nàng lên Vọng Lạc Sơn, hơn nữa tin tức thiếp ở Vọng Lạc Sơn chính là nàng nói cho Lăng Sương, Lăng Sương nói cho người biết." Lam Linh nhanh chóng bổ sung một câu.
Nghe Lam Linh nói như vậy, nghi hoặc trước kia của Yến Kinh Hàn lại một lần nữa nổi lên trong lòng, Vô Ưu Cung này chẳng những giúp đỡ Lam Linh khắp nơi, hơn nữa tựa hồ còn đối với nhất cử nhất động của Lam Linh rõ như lòng bàn tay, các nàng đến cùng muốn làm gì? Cung chủ của các nàng là ai?
Yến Kinh Hàn rơi vào trầm tư, hắn biết rõ hắn vừa mới phái mấy người đi đi theo Lăng Sương tỷ muội chỉ sợ là không thăm dò ra tin tức hắn muốn biết.
Thấy Yến Kinh Hàn chậm chạp không có lên tiếng, Lam Linh đột nhiên hôn một cái trên gương mặt Yến Kinh Hàn, lập tức hé miệng cười, lại đem mặt tựa vào trước ngực Yến Kinh Hàn.
"Vương phi vừa mới nói Bản vương không đứng đắn, nhưng Bản vương thấy, Vương phi mới thật sự là không đứng đắn!"
Cuối cùng Yến Kinh Hàn lên tiếng, nhưng thanh âm cũng không phải nhỏ giọng như trước, Triêu Dương trước xe ngựa tự nhiên nghe được rõ ràng, làm hại Triêu Dương kém một chút không nhịn được cười phun ra ngoài.
Trong đầu Triêu Dương sớm đã bởi vì những lời này của gia nhà mình nảy sinh ý nghĩ kỳ quái, nhưng trong lòng lại là cao hứng, vì lúc này, hắn có thể tinh tường cảm giác được gia nhà mình đang vui vẻ, hắn cảm thấy không có gì quan trọng hơn việc gia nhà mình vui vẻ, cái gì tính kế, thân phận gì cũng có thể để qua một bên.
Nghe lời nói Yến Kinh Hàn, Lam Linh ngơ ngác một chút, lập tức nằm ở trước ngực Yến Kinh Hàn nở nụ cười nhỏ, vì không để cho mình cười lớn tiếng đưa tới sự chú ý của người khác, thân thể Lam Linh làm ổ trong lòng Yến Kinh Hàn càng không ngừng lay động, cố nén cười ý.
"Buồn cười như vậy?" mày kiếm Yến Kinh Hàn nhíu lại, mắt phượng nhanh chóng xẹt qua một đạo vui vẻ.
Lam Linh không lên tiếng, nhưng thanh âm không ngừng run run nói cho Yến Kinh Hàn biết câu nói kia quả thực rất khôi hài, thế cho nên, nàng cười đến không dừng lại được.
Mày kiếm Yến Kinh Hàn càng nhăn càng sâu, cúi đầu nhìn xem người trong ngực, không có lên tiếng nữa.
Sau một lúc lâu, Lam Linh cuối cùng có thể dừng cười, ngẩng đầu nhìn, đối mặt với đôi mắt phượng thâm thúy của Yến Kinh Hàn, nhìn lại mày kiếm đang khóa chặt của Yến Kinh Hàn, tim Lam Linh lập tức lỡ một nhịp đập, thầm kêu không tốt!
"Phu quân..." Lam Linh ôn nhu kêu một tiếng, đưa tay xoa lên mày kiếm Yến Kinh Hàn.
"Nàng vừa mới cười nhạo Bản vương." Yến Kinh Hàn nói rồi buộc chặt cánh tay, ánh mắt yên lặng rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của Lam Linh.
"Ta không cười nhạo người, chỉ là nhất thời nhịn không được, liền bật cười." Lam Linh nói xong lại cúi đầu nở nụ cười, hai tay vòng lên cổ Yến Kinh Hàn.
Đối với việc Lam Linh chủ động, Yến Kinh Hàn rất hài lòng, nhưng hắn không có ý định cứ như vậy buông tha nàng, lập tức nhẹ nhàng phun ra hai chữ, "Ngụy biện."
Lam Linh hờn dỗi liếc Yến Kinh Hàn một cái, nhanh chóng ấn lên môi Yến Kinh Hàn một cái, nói, "Như vậy được rồi chứ?"
Lam Linh sớm đã biết chuyện Yến Kinh Hàn thích nhất chính là mượn đề tài để nói chuyện của mình, sau đó tìm cơ hội "Bắt nạt" nàng, bất kể thế nào nàng xác thực đã chê cười hắn, chính mình liền chủ động một chút vẫn tốt hơn.
Nhưng mà một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước đối Yến Kinh Hàn mà nói căn bản thật là ít ỏi, hắn đương nhiên không hài lòng, tùy tiện nói: "Đương nhiên không được!" Nói xong môi mỏng nhanh chóng đè xuống.
Thượng Quan Vân Thụy cùng Ánh Hà đi theo Lăng Sương, Lăng Lộ đi tới ngoài thành, thân hình lập tức nhanh chóng cản đường phía trước hai người.
Lăng Sương nhìn màu đỏ làm nàng chói mắt, đôi mi thanh tú sớm đã khẽ nhăn lại, nàng không nghĩ tới Thượng Quan Vân Thụy cùng Ánh Hà võ nghệ cao như thế, các nàng bỏ rơi mọi người, lại thủy chung không bỏ rơi được bọn họ, Thượng Quan Vân Thụy này đến cùng muốn làm gì?
"Cung chủ, Bản cung không có ác ý. Bản cung chỉ muốn mượn kim chuông sáo ngọc trên tay Cung chủ." Ánh mắt Thượng Quan Vân Thụy lại một lần nữa rơi vào kim chuông lấp lánh trên tay Lăng Lộ, trên mặt đã không có dáng tươi cười không câu nệ như bình thường, mà mang theo thoáng nghiêm nghị.
Thấy đôi mắt Thượng Quan Vân Thụy thủy chung nhìn chằm chằm kim chuông sáo ngọc trong tay mình, Lăng Lộ không hề nghĩ ngợi liền đem sáo ngọc giấu đến sau lưng, đồng thời cự tuyệt nói: "Không được!"
Kim chuông sáo ngọc này là vật chủ tử yêu mến, nàng sao có thể tùy tiện cho người khác xem? Nàng cầm nó đi ra ngoài đã không được sự cho phép của chủ tử, nhưng đây là bất đắc dĩ, nhưng dựa vào cái gì Thượng Quan Vân Thụy muốn nhìn, nàng phải để cho hắn xem? Nàng cùng chủ tử một chút cũng không được.
"Ngươi không phải là Vô Ưu Cung cung chủ!" con mắt Thượng Quan Vân Thụy lập tức nheo lại, từ cử động cùng thanh âm biến hóa của Lăng Lộ, Thượng Quan Vân Thụy hoàn toàn có thể khẳng định.
"Thái tử điện hạ, ngươi quản cũng quá rộng đi? Nàng có phải cung chủ hay không cùng ngươi không có quan hệ!" Lăng Sương lạnh lùng mở miệng, âm thầm trừng Lăng Lộ một cái, nha đầu Lăng Lộ kia quá thiếu kiên nhẫn, bị Thượng Quan Vân Thụy người này nhìn ra sơ hở.
"Giống như chuyện không liên quan Bản cung, bất quá các ngươi vừa vặn lừa gạt Hoàng đế, các đại thần, còn có nhiều dân chúng như vậy, nếu để cho bọn họ biết, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ đối đãi với người của Vô Ưu Cung như thế nào? Hoàng đế của các ngươi có thể trị ngươi tội khi quân hay không?" Thượng Quan Vân Thụy nhanh chóng thay đổi bộ dáng nghiêm chỉnh, trên mặt lại hiện lên chiêu bài dáng tươi cười.
"Thái tử điện hạ đây là đang uy hiếp chúng ta?" Lăng Sương hừ lạnh một tiếng, "Nếu như vậy, ta khuyên thái tử điện hạ còn là sớm chết tâm tư này! Vô Ưu Cung chúng ta chưa bao giờ e ngại uy hiếp của bất luận kẻ nào, ngươi muốn nói thì cứ việc đi nói, Vô Ưu Cung như thế nào, cung chủ như thế nào, trong lòng dân chúng tự nhiên có câu trả lời! Thái tử điện hạ nếu là thích giống như nữ nhân bàn chuyện thị phi, xin mời ngươi cứ đi."
Đồng dạng với nữ nhân? Thượng Quan Vân Thụy nghiến nghiến răng, hắn đương nhiên nghe được rõ ràng, nha đầu kia đem hắn so với Lam Kim Châu dại dột bất trị!
Hắn đường đường là thái tử một quốc gia, ngọc thụ lâm phong, cơ trí vô song, có thể nào cùng nữ nhân Lam Kim Châu đánh đồng với nhau như vậy, đây cũng quá vũ nhục thân phận của hắn!
Thượng Quan Vân Thụy hít sâu một hơi, quyết định không chấp nhặt với nha đầu kia, huống chi hắn còn có việc cầu xin người ta, càng không thể cùng các nàng phát hỏa khí.
"Nhị vị cô nương, Bản cung chỉ là đùa một chút, Bản cung cũng không có nhiều thời giờ đi quản những thứ này như vậy, yên tâm đi, Bản cung sẽ không nói ra." Thượng Quan Vân Thụy vẻ mặt vui vẻ bảo đảm.
"Thái tử điện hạ giống như đặc biệt thích nói giỡn, nếu ta nhớ không lầm, thái tử điện hạ trong hôn lễ Hàn vương gia cũng cười giỡn, hơn nữa còn bị chó yêu của Hàn vương gia đuổi theo, xem ra, trí nhớ của thái tử điện hạ cũng không khá một chút nào!" Lăng Sương lại lạnh lùng nói một câu.
Thượng Quan Vân Thụy lập tức nghẹn lời, trong lòng nghĩ tới người của Vô Ưu Cung chẳng những võ nghệ cao, ngay cả công phu khua môi múa mép cũng đều là nhất, hơn nữa còn chuyên chọn điểm mà đâm.
Ánh Hà đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, căn bản cũng không có dự định giúp Thượng Quan Vân Thụy một tý.
Thượng Quan Vân Thụy bắt đầu không vui, nhanh chóng nhìn về phía Ánh Hà, "Ánh Hà, ngươi không thấy được chủ tử ngươi bị người khi dễ sao? Ngươi cũng không biết giúp ta một tý?"
Ánh Hà đem mặt nghiêng một bên, mặc kệ Thượng Quan Vân Thụy.
"A, xem ra nhân duyên của Thái tử điện hạ thực không ra gì, chẳng những bị chó yêu của Hàn vương gia đuổi theo, ngay cả thị nữ bên người mình cũng không nguyện giúp người, ta nói, Thái tử điện hạ, luân lạc tới hoàn cảnh như thế, ngươi không thấy khổ sở sao?" Lăng Lộ thấy Thượng Quan Vân Thụy đã biết nàng không phải là Cung chủ, dứt khoát cũng không giả bộ, đem Thượng Quan Vân Thụy cười nhạo một phen.
"Người Vô Ưu Cung lá gan thật là lớn, các ngươi cười nhạo Bản cung như vậy, sẽ không sợ Bản cung trị ngươitội bất kính?" Thượng Quan Vân Thụy mặc dù thấy dung mạo Lăng Sương Lăng Lộ không rõ lắm, nhưng nghe thanh âm của các nàng cũng biết là hai con nhóc, hắn đường đường thái tử một quốc gia lại bị hai con nhóc cười nhạo, cũng thật quá mất mặt.
"Thái tử điện hạ, người nhưng là Thái tử Bắc Ninh đi? Ngươi hiện tại đứng nhưng lạ là đất của Đông sở, người nghĩ trị chúng ta tội bất kính, người cảm thấy người có thể trị được sao?" Lăng Lộ nói xong không quên cầm kim chuông trên tay lắc hai cái, ý tứ đã không cần nói cũng biết.
Thấy thế, Thượng Quan Vân Thụy lập tức nở nụ cười, "Thật sự là dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, nhìn hai vị cô nương xem, cũng biết Cung chủ ngươi lợi hại cỡ nào, được rồi, Bản cung thừa nhận nói không lại các ngươi, nhưng Bản cung đối với các ngươi cũng không có ác ý, chỉ là muốn nhìn một chút kim chuông trong tay cô nương, chỉ cần liếc mắt nhìn là được."
"Đây là của Cung chủ, không thể tùy tiện cho người khác nhìn." Lăng Lộ thấy ánh mắt Thượng Quan Vân Thụy lại rơi vào kim chuông trên tay mình, nhanh nhanh chóng đem tay để phía sau lưng.
"Cô nương, ngươi xem như vậy được không…" Thượng Quan Vân Thụy lập tức nghĩ ra một phương pháp, "Ngươi đem kim chuông cầm ở trên tay cho ta xem, ta bảo đảm không đưa tay chạm vào nó, vậy được chưa?"
"Vì sao ngươi nhất định phải xem kim chuông của Cung chủ?" Lăng Sương lạnh giọng hỏi, nàng cảm thấy Thượng Quan Vân Thụy chắc chắn có mục đích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]