*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: An Kin
Triêu Dương đã sớm biết mặc dù Vương phi không như Gia nhà mình cả ngày vẻ mặt lạnh băng, ngược lại, trên mặt thường xuyên nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng Triêu Dương cũng biết kỳ thật Vương phi cũng rất nham hiểm,mà lúc này, trên mặt vương phi không có một chút vui vẻ, ánh mắt lại như mũi đao nhọn sắc bén, Triêu Dương cảm thấy sau lưng lạnh toát, bắt đầu âm thầm hối hận, không nên ở trong sân nói với Lăng Sương như vậy.
"Tại sao không trả lời? không phải vừa mới nói rất tốt sao?" Lam Linh lạnh lùng nói một câu, lập tức xoay chuyển lời nói, "Triêu Dương, ngươi trước hết phải rõ lòng của mình rồi nói sau, nếu không nghe lời, ta có thể nói cho ngươi biết, điều này đến cuối cùng không chỉ vì thương người khác mà cũng là thương chính là mình!" Lam Linh nói xong liền kéo Yến Kinh Hàn trở về phòng.
Triêu Dương gãi gãi đầu, tâm của hắn hắn còn không rõ ràng lắm? Còn muốn làm sao rõ ràng? Nói sau, hắn làm sao sẽ bị thương đây? Triêu Dương nhất thời nghĩ không ra.
Vào phòng, khép cửa lại, Lam Linh nắm bàn tay thon dài của Yến Kinh Hàn, khẽ nâng lên, nhíu mày, "Phu quân, người bây giờ còn lo lắng ta biến thành thanh đao giết người đi chặt bàn tay đẹp mắt của người không?"
Thanh âm Lam Linh mang theo một tia trêu tức, nhưng tuyệt đối là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-ngoc-luong-duyen-tuyet-the-han-vuong-phi/3208310/chuong-119-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.