Theo Lam Linh được biết, Yến Kinh Hàn sở hữu tứ đại hộ vệ, Triêu Dương và Hạo Nguyệt đều đi theo bên cạnh Yến Kinh Hàn, Lưu Vân chịu trách nhiệm giám thị mình, mà Thanh Phong kể từ lúc bị nàng tính kế cho đến giờ tuyệt nhiên không thấy bóng dáng đâu nữa, phía sau của nàng bây giờ chỉ còn lại một mình Lưu Vân, chỉ cần không bị Lưu Vân phát hiện, tránh khỏi những ám vệ khác mà ra khỏi phủ, chuyện này đối với Lam Linh mà nói cũng không phải là việc gì khó khăn cả.
Xác định được như thế, sau khi rời khỏi Tùng Trúc Viện, Lam Linh cũng không phí phạm sức lực nữa, liền thẳng một mạch đi tới bên cạnh Huyền Băng đầm, nhanh chóng thả mình vào trong đầm nước.
"Này, ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?" Cách Huyền Băng đầm không xa một gã ám vệ chuyên bảo vệ Huyền Băng đầm lập tức lên tiếng.
"Không có nha, ta chỉ nghe được tiếng gió thổi vù vù, không nghe thấy cái gì khác." Thanh âm một gã ám vệ khác lại vang lên.
Trên mặt nước Huyền Băng đàm vốn có sương mù, hơn nữa lúc này mưa phùn mịt mờ, điều này làm cho không gian xung quanh Huyền Băng đàm trắng xóa một mảnh, cũng bởi vì bây giờ là buổi tối, ngay cả là người luyện võ cũng rất khó trong coi, vì thế, hai gã ám vệ cũng không nhìn thấy bóng dáng Lam Linh.
Lam Linh xuống Huyền Băng đàm, ngừng lại rồi hô hấp, âm thầm cầu nguyện Yến Kinh Hàn không trở về phòng sớm như vậy, nếu không nghe lời, cái mạng nhỏ của nàng chỉ sợ thật sự giữ không được.
Nước hồ thấm đến lạnh tận xương cốt, nhưng Lam Linh cũng không cảm thấy lạnh, nàng ngược lại cảm thấy trong cơ thể của mình đang có một dòng nhiệt lưu đang từ từ di động, thời gian trôi qua, cổ nhiệt lưu này chảy khắp tứ chi bách hải của nàng, làm cho nàng cảm thấy toàn thân sảng khoái dị thường.
Lam Linh lặng yên đếm số tính toán thời gian, hy vọng nửa canh giờ nhanh trôi qua.
Yến Kinh Hàn đang ở trong thư phòng xem công văn, lúc này, thanh âm Hạo Nguyệt ở ngoài cửa phòng vang lên, "Gia, thuộc hạ có chuyện bẩm báo!"
"Vào đi!" Yến Kinh Hàn cũng không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nhìn vào công văn.
Hạo Nguyệt nhanh chóng vào thư phòng, cấp thiết mở miệng, "Gia, Thu Diệp nửa canh giờ trước ra khỏi Tùng Trúc Viện, nhưng đến bây giờ vẫn chưa trở lại gian phòng của mình, không ai biết nàng đã đi nơi nào."
Nghe vậy, Yến Kinh Hàn lập tức rùng mình, nhìn về phía Hạo Nguyệt ánh mắt trở nên sắc bén như mũi đao nhọn, "Vì sao không nói sớm?"
Hạo Nguyệt lập tức quỳ một chân trên đất, "Thuộc hạ thất trách! Ám vệ trong nội điện thấy Thu Diệp đã lâu không trở về mới đến hướng thuộc hạ bẩm báo, sau khi thuộc hạ nghe nói xong, liền đi Tùng Trúc Viện thăm dò mới biết Thu Diệp đã đi khỏi nửa canh giờ, thỉnh gia trách phạt!"
"Ám vệ chịu trách nhiệm giám sát Thu Diệp, sau chuyện này, toàn bộ đến phòng tối thực thi hình phạt!" thanh âm Yến Kinh Hàn băng hàn thấu xương, y phục còn chưa chỉnh tề người đã nhanh chóng ra khỏi thư phòng.
"Vâng!" Hạo Nguyệt theo sát sau lưng Yến Kinh Hàn, trong nội tâm đã mơ hồ đoán được người ra khỏi Tùng Trúc Viện có khả năng cực lớn chính là vương phi, nha đầu Thu Diệp kia không có bản lãnh đến mức tránh khỏi tai mắt tất cả các ám vệ trong phủ như vậy.
Triêu Dương cũng theo sát sau lưng Yến Kinh Hàn, cau mày, hắn biết rõ nếu trong chuyện này thật sự là vương phi cố ý, không khí bên trong vương phủ chắc chắn sẽ thay đổi.
Triêu Dương Hạo Nguyệt cũng không muốn nhìn thấy loại chuyện như vậy phát sinh, nhưng nhìn Thu Diệp một thân quần áo đứng trong phòng của gia, lại cảm thấy hàn khí của gia phát ra trận trận rùng mình, Triêu Dương biết rõ, xong rồi, những suy nghĩ bất đồng về vương phi trong lòng vương gia sẽ biến mất, gia sẽ không còn có thể cười thêm lần nào nữa!
Thu Diệp run lẩy bẩy, nàng không nghĩ tới vương gia thật sự trở lại sớm hơn tiểu thư, tiểu thư nên làm cái gì bây giờ?
Yến Kinh Hàn môi mỏng mím thành một đường thẳng, cánh tay trong tay áo nổi gân xanh, trong mắt phượng chính là mây đen áp đỉnh cuồng phong gào thét!
"Dẫn nàng trở về phòng, không có sự cho phép của bản vương, không để nàng rời đi một bước!"
Thanh âm Yến Kinh Hàn âm lãnh giống như tới từ địa ngục, Thu Diệp há to miệng, còn chưa kịp lên tiếng, liền đã thấy Yến Kinh Hàn giống như gió mạnh mẽ lướt ra khỏi phòng, chẳng biết đi đâu, Hạo Nguyệt lập tức đi theo đằng sau.
"Thu Diệp cô nương, đi thôi." Triêu Dương than nhẹ một tiếng, trên mặt không còn một tia vui cười.
"Triêu Dương đại ca, vương gia ngài ấy sẽ…sẽ đánh tiểu thư sao?" Thu Diệp nhìn Triêu Dương yếu ớt hỏi một câu, nàng biết rõ lúc này tiểu thư đã thật sự chọc giận vương gia rồi, nàng lo lắng vương gia trong cơn tức giận sẽ động thủ với tiểu thư nhà mình.
"Thu Diệp cô nương, ngươi nên lo lắng ngươi chính mình đi, vương gia như đối đãi thế nào với vương phi cũng không tới phiên ngươi nói." Đã xảy ra loại chuyện như vậy, Triêu Dương tự nhiên đối với Thu Diệp cũng không còn hữu hảo như xưa nữa, thúc giục: "Đi nhanh đi."
Thấy Triêu Dương nói như thế, Thu Diệp chỉ có thể đè ép lo lắng trong lòng đi theo Triêu Dương về gian phòng của mình.
Lam Linh ở trong Huyền Băng đàm lặng lẽ đếm số, tính toán thời gian, xem chừng đã tới nửa canh giờ, liền bơi lên mặt nước.
Bởi vì bị sương mù bao phủ, Lam Linh cũng không thể nhìn rõ bờ đầm, đến khi nàng sắp bơi tới thềm đá bên cạnh hồ, lúc này mới phát hiện Yến Kinh Hàn đang đứng chắp tay, đưa lưng về phía nàng ở bờ đầm, một cẩm bào màu đen lúc này lại mang đến cho nàng cảm giác âm lãnh cực kỳ
Lam Linh mấp máy môi, có chút bất đắc dĩ, bản thân muốn tránh ra hắn, tránh bị hắn hiểu lầm, không nghĩ tới trốn cũng trốn không xong, cuối cùng vẫn bị hắn phát hiện.
"Vương phi có phải muốn nói cho bản vương biết nàng đến đây để bơi lội không?" Yến Kinh Hàn từ từ xoay người lại, nhìn về phía Lam Linh, mắt phượng phủ đầy băng sương, thanh âm lại lạnh như gió rét tháng mười hai, làm cho Lam Linh cảm thấy một trận thấu xương!
Lam Linh không lên tiếng, vịn vào bậc thang trên bờ, đi tới trước mặt Yến Kinh Hàn, nhìn hắn, nhẹ nhàng mở miệng, "Nếu ta nói ta chỉ ở trong đầm ngâm mình nửa canh giờ, không làm cái gì khác, ngươi tin sao?"
"Vương phi, nàng đã từng nói một câu nào thật lòng với bản vương chưa? Nàng cho rằng bản vương là hài tử ba tuổi, dễ lừa gạt như vậy à!" Yến Kinh Hàn đưa tay nâng hàm dưới của Lam Linh lên, hé mắt, "Vương phi, nàng đừng thấy bản vương dung túng nàng mà chọc đến giới hạn cuối cùng của ta! Bản vương thủ đoạn như thế nào, nàng còn chưa được chứng kiến đâu!"
"Vương gia, có tin hay không là tùy ngươi, ta đối với bất cứ cái gì của ngươi đều không cảm thấy hứng thú, càng không ngấp nghé!" Lam Linh đẩy tay Yến Kinh Hàn ra, bị hắn đề phòng như tặc nhân, còn bị hắn dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn chòng chọc, Lam Linh hận không thể đạp gãy hai chân Yến Kinh Hàn.
"Phải không?" Yến Kinh Hàn hoàn toàn không tin, theo hắn Lam Linh chính là nói dối thành thói, nàng một lần hai lượt đến Huyền Băng đàm chính là để tìm nó, nàng căn bản chính là vì nó mới lấy hắn!
"Vương phi, nàng muốn bản vương tin, muốn tỏ thành ý với bản vương. Nhưng lại trước mặt nói một đằng, sau lưng lại làm một nẻo. Chỉ bằng mánh khóe như vậy mà đã vội vàng muốn thu phục bản vương sao? "
Từng câu từng chữ của Yến Kinh Hàn giống như dao đâm vào trong lòng Lam Linh, Lam Linh đột nhiên khẽ mỉm cười, "Vương gia, kỳ thật, dù ta có thể hiện thành ý với ngươi như thế nào, ngươi cũng sẽ không tin ta, đúng không?"
"Ta là nữ nhi của Lam Trí Thân, làngười của Lam Xảo Phượng, bọn họ là kẻ thù chính trị của ngươi, ta đối với ngươi mà nói chính là một tên mật thám trong phủ, ngươi từng giây từng phút đều phải đề phòng ta gây chuyện bất lợi cho ngươi, đối với một tên mật thám, vô luận ta nói cái gì, làm cái gì, ở trong lòng ngươi cũng không thể nào thay đổi được cái thân phận mật thám kia, chỉ cần có một chút gió thổi làm lung lay hoa cỏ, ngươi cũng sẽ sinh ra liên tưởng, nghĩ đến chuyện ta nhất định sẽ làm cái gì đó gây bất lợi cho ngươi, trong nội tâm ngươi đã nhận định như thế, ta còn cần phải xuất ra thành ý sao? Vương gia, ngài không biết những lời ngài vừa nói chính là nói nhảm sao?"
Đứng cách đó không xa Hạo Nguyệt cùng Lưu Vân nghe câu nói sau cùng của Lam Linh, khóe miệng không khỏi giựt giựt, trong nội tâm nghĩ thầm, lá gan của vương phi không phải lớn bình thường đâu, đến lúc này mà còn dám nhổ râu của vương gia.
"Xem ra vương phi biết rất rõ thân phận của mình, cũng biết mình đang làm cái gì, đã như vậy, bản vương sẽ thành toàn cho ngươi!" Yến Kinh Hàn nắm tay, đột nhiên lại hất ống tay áo lên, vừa muốn ném Lam Linh vào Huyền Băng đầm.
Mười năm làm nghề kiếm sống, khi đối mặt nguy cơ thì những phản ứng bản năng bắt đầu trở dậy, làm cho Lam Linh không cần nghĩ mà ngay lập tức bay lên, vọt đến một bên, nhưng mà làm cho Lam Linh ngạc nhiên chính là, nàng thế nhưng lại có khinh công giỏi đến như vậy, người nhẹ như yến, lặng lẽ rơi xuống đất, không có có một tiếng vang, điều này nàng kiếp trước nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trái ngược với vẻ hân hoan phấn khích của lam Linh, Yến Kinh Hàn toàn thân tràn đầy vẻ đề phòng, mặc dù hắn biết trong cơ thể Lam Linh có hai cổ nội lực quỷ dị, Lam Linh biết võ nghệ, nhưng hắn không nghĩ tới khinh công của nàng lại cao đến như vậy, căn bản không kém hắn!
Hạo Nguyệt Lưu Vân nhìn thoáng qua, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt của nhau!
Nước mưa sớm đã làm ướt quần áo của Yến Kinh Hàn, Yến Kinh Hàn phảng phất mơ màng chưa tỉnh, nhấc chân từ từ đi về trước, dù mặt đất đã bị mưa đến ướt mềm, nhưng Lam Linh vẫn nghe được từng tiếng bước chân của Yến Kinh Hàn, mỗi một bước đều rơi vào trong lòng mình!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]