"Như vậy là tốt." Thấy Lam Ngọc nói như vậy, Ôn nương yên tâm không ít, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: "Ngọc nhi, ngươi nhớ kỹ cho ta, về sau không cho phép trêu chọc nàng thêm nữa, coi như ngày hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, nên làm cho Hoàng Ngạc giữ kỹ mồm miệng của mình, nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ kỹ, nương cứ ngươi yên tâm đi, con trai nhất định không sẽ đi trêu chọc nàng nữa đâu, một lần là đủ rồi." Lam Ngọc đương nhiên cũng biết chuyện này quá nguy hiểm, làm không tốt sẽ tan xương nát thịt, nếu đã từng trải qua một lần, thì không cần thiết phải mạo hiểm thêm lần thứ hai nữa.
Nhưng Lam Ngọc không biết là, "Ngày tốt lành" của hắn đã bắt đầu.
Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn đang ngồi đối diện với mình nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thèm đưa mắt liếc nhìn nàng lấy một lần, cười nhếch miệng, nàng chỉ nhất thời xúc động làm oan uổng hắn thôi. Hắn có cần nổi giận như vậy không? Lần trước nàng cũng từng mắng qua hắn rồi nhưng vẫn không thấy hắn như vậy nha.
Nhưng nói gì thì nói, thua thiệt vẫn là nàng, tình hương căn bản không cần hắn giải, nhưng nàng lại viết giấy cam đoan, đối với hắn yêu thương nhung nhớ, làm cho hắn chiếm hết tiện nghi, sau đó lại kêu rằng nàng oan uổng hắn, hắn cũng đâu có gì thiệt thòi đâu!
Quỷ hẹp hòi! Lam Linh tổng kết một câu.
Bất quá, nếu hắn tức giận không để ý tới nàng thì cũng sẽ không lấy giấy cam đoan làm cớ để sàm sỡ nàng, kể từ đó, nàng chẳng phải là sẽ rất an toàn sao? Lam Linh nghĩ lại, hơi cong môi một cái, trong nội tâm lập tức mang theo một tia "Tắc ông thất mã làm sao biết không phải phúc" * thật đắc ý.
( câu này đồng nghĩa với trong cái rủi có cái xui á)
Yến Kinh Hàn khóe mắt dư quang đem thần sắc trên mặt Lam Linh thu hết vào mắt, ánh mắt lóe lên một cái, vẫn không hề lên tiếng.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không có mở miệng nói chuyện, xe ngựa đến cửa phủ, Yến Kinh Hàn xuống xe ngựa trực tiếp đi đến thư phòng, không hề để ý tới Lam Linh, Lam Linh thì tâm tình sung sướng trở về Tùng Trúc Viện.
Yến Kinh Hàn vào thư phòng, ngồi ở đằng sau bàn, liền nghe thanh âm của Lưu Vân ở ngoài cửa phòng truyền tới, "Gia, thuộc hạ có chuyện bẩm báo!"
Lưu Vân tối hôm qua nhận mệnh của Yến Kinh Hàn trở về vương phủ sớm.
"Vào đi!" Yến Kinh Hàn đương nhiên biết rõ lúc này Lưu Vân tới bẩm báo gì gì đó với hắn, trong nội tâm lập tức sinh ra vẻ mong đợi.
Lưu Vân nhanh chóng vào thư phòng, đi vào phía trước Yến Kinh Hàn, đem một bản kinh thư đặt ở phía trước trên án trác của Yến Kinh Hàn, đồng thời ôm quyền nói: "Gia, thuộc hạ đã xác nhận qua, bản kinh thư này chính là vương phi một năm trước tự tay vì thái hậu mà sao chép, chữ viết trên mặt chính là của vương phi."
Trước kia Yến Kinh Hàn mặc dù không có gặp qua Lam Linh, nhưng đối với chuyện của Lam Linh vẫn có nghe được, cũng biết Lam Linh thường xuyên ở trong cung với Lam Xảo Phượng vì bà ta sao chép kinh phật, đêm qua nhìn Lam Linh viết giấy cam đoan, Yến Kinh Hàn manh động ý niệm muốn đi xác nhận thân phận của Lam Linh, liền sai Lưu Vân cả đêm đi tìm chữ viết nàng từng lưu lại.
Yến Kinh Hàn từ từ mở ra kinh thư, thấy chữ viết bên trong cực kỳ tinh tế uyển chuyển, hiển nhiên là chữ viết của nữ tử.
Yến Kinh Hàn chỉ trong chốc lát, liền lấy ra giấy cam đoan của Lam Linh, những chữ viết như rồng bay phượng múa tùy ý tung bay liền hiện ở trước mắt, nét nhữ vẫn giống nhau mặt dù cách viết khác biệt một trời một vực, nhưng Yến Kinh Hàn biết rõ chúng đều do bàn tay của một người viết ra, nếu nói như thế, Lam Linh là nữ nhi của Lam Trí Thân điều này không thể nghi ngờ.
Vẻ thất vọng đột nhiên sinh ra dưới đáy lòng, một tay Yến Kinh Hàn nắm thành quyền chống đỡ ở trên trán, trầm tư không nói.
Lưu Vân nhìn xem nội dung trên giấy cam đoan, nhịn không được khóe miệng rụt rụt, đối với dụng ý của gia cũng đoán được vài phần.
"Gia, thuộc hạ cảm thấy chỉ cần vương phi không làm ra điều gì tổn hại đến chuyện của ngài, ngài cũng đừng để ý đến thân phận của vương phi."
"Nàng là một con cờ củaLam Xảo Phượng, Lam Xảo Phượng mưu mô nhiều năm như vậy, không thể nào không giao cho nàng làm cái gì." Yến Kinh Hàn từ từ mở mắt ra, trong mắt là một mảnh băng hàn! Từ chuyện quyển sách mà bà ta giao cho Lam Linh có thể thấy được, Lam Xảo Phượng đã bắt đầu có hành động!
"Tuy nói như thế, nhưng có làm hay không còn phải do ý nguyện của vương phi nữa mà?" Qua mấy ngày nay, hắn đối với Lam Linh cũng hiểu rõ, Lưu Vân cảm thấy Lam Linh không phải là một nữ tử mặc người vuốt ve, Lam Xảo Phượng nhất định không thể khống chế được nàng.
"Lam Xảo Phượng nếu đã dám đem nàng thả tới bên cạnh ta, tất nhiên bà ta đã có vạn phần nắm chắclà có thể khống chế được nàng, bà ấy sẽ không cho nàng có cơ hội phản bội lại đâu." Yến Kinh Hàn ngoài miệng mặc dù nói như thế, nhưng trong nội tâm vẫn còn mong đợi.
Từ mấy những biểu hiện mấy ngày nay của Lam Linh, Yến Kinh Hàn biết rõ Lam Linh cũng không hề muốn nghe Lam Xảo Phượng sai sử, thậm chí đối với bà ta chỉ âm thầm giả vờ đồng ý, nhưng Lam Xảo Phượng chưa biết, nếu như Lam Xảo Phượng biết được, Yến Kinh Hàn tin tưởng Lam Xảo Phượng nhất định khiến cho Lam Linh thấy được sự lợi hại của mình!
Mà hiện thời Lam Linh mất trí nhớ, không nhớ rõ mọi chuyện trước kia, điều này đối Lam Xảo Phượng mà nói là phi thường bất lợi, nhưng Lam Xảo Phượng chỉ đưa cho Lam Linh một quyển sách, tựa hồ cũng không lo lắng việc Lam Linh mất trí nhớ gây ra ảnh hưởng, điều này làm cho Yến Kinh Hàn cảm thấy Lam Xảo Phượng nhất định có một thế lực vô hình nào đó đang khống chế Lam Linh, làm cho Lam Linh không cách nào làm trái với mệnh lệnh của nàng, nhưng thứ này đến cùng là cái gì, Yến Kinh Hàn cũng không biết.
"Gia, vậy chúng ta bây giờ nên làm gì?" Không thể không phủ nhận việc Lam Linh là một kẻ địch cần phải tiêu trừ, nhưng gia đối với vương phi tựa hồ có chỗ bất đồng, Lưu Vân đang cực kỳ khó xử.
"Phái người giám sát từng ngóc ngách trong phủ, có gì khác lạ, lập tức bẩm báo với ta!" Yến Kinh Hàn biết rõ phương pháp nàykhông mấy hiệu quả, nhưng hắn không muốn buông tha một tia cơ hội nào!
"Vâng!"
Nha đầu Hương nhi của Lam Kim Châu nhi nhanh chóng nhìn lướt qua sân nhỏ, so với tối hôm qua đã xuất hiện thêm hai thị vệ, hít sâu một hơi, đẩy cửa ra bước nhanh vào sân, lại đóng của lại, sau đó liền nhanh chân vọt tới gian phòng của tiểu thư nhà mình.
Lam Kim Châu đêm qua bị Hạo Nguyệt mang tới trước mặt Lam Trí Thân, Lam Trí Thânđương nhiên là giận không kềm được, nhưng ngại Yến Kinh Hàn còn trong phủ, nếu như công khai đem Lam Kim Châu trách phạt, Lam Trí Thân liền cảm thấy trước mặt tối sầm lại, liền phạt Lam Kim Châu bế môn trong phòng, trong một tháng cũng không được ra khỏi sân nhỏ.
Lỗ ma ma cùng Hương nhi không bị dính líu đến, vẫn có thể ra vào như xưa.
"Tiểu thư!" Hương nhi vọt vào phòng của Lam Kim Châu, miệng thở phì phò, thần sắc vội vàng cùng bối rối.
"Ngươi vội vàng hấp tấp cái gì? Bổn tiểu thư còn chưa có chết đâu!" Lam Kim Châu hôm qua một đêm chưa ngủ, vừa nghĩ tới tình huống đêm qua, một ngụm uất khí lập tức chặn ở trong lòng, trong giọng nói tràn đầy mùi thuốc súng nồng đậm.
"Tiểu thư, nô tỳ là có một chuyện trọng yếu muốn hướng ngài bẩm báo." Hương nhi đã quen việc tiểu thư nhà mình khi không vừa lòng thường hay trách mắng xỉa xói nô tỳ, cũng không có để ở trong lòng.
"Chuyện gì?" Lam Kim Châu nâng chung trà lên uống một ngụm, cơn tức giảm đi một chút.
"Nô tỳ nghe Thanh Liễu nói, trước đây không lâu, phu nhân và lão gia thương lượng nói muốn tìm một gia đình khá giả nào đó gả tiểu thư qua." Hương nhi nói xong từ từ lui về sau một bước, lúc tiểu thư nhà mình nổi giận thích ném ly tách, nàng sợ gặp vạ lây.
Thanh Liễu là nha đầu trong sân Ôn nương, Lam Kim Châu sớm đã dùng một ít bạc mua chuộc, chính vì sợ Ôn nương cùng cha nàng lúc nàng vắng mặt tự tìm hôn sự.
Lam Kim Châu ở trong mắt Lam Trí Thân mặc dù đã từng ngỗ nghịch bất trị, nhưng Lam Kim Châu vì có thể gả cho Yến Kinh Hàn, vẫn có tính toán của mình, điểm thứ nhất chính là bảo vệ sự tự do của bản thân, không thể cùng nam nhân khác có bất kỳ quan hệ nào, vì thế nàng liên tục đề phòng Ôn nương tìm chồng cho mình.
Lam Kim Châu đương nhiên biết mình đã không còn nhỏ nữa, hai muội muội đều xuất giá, nàng là đại tiểu thư ở Lam phủ nhưng vẫn còn chưa lấy chồng, cha nàng sớm muộn cũng sẽ phải gả nàng đi mà thôi.
Ở thời điểm Lam Kim Châu mười tuổi là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Yến Kinh Hàn, từ đó trở đi nàng đã đặt ra mục tiêu đời mình là khiến cho Yến Kinh Hàn trở thành nam nhân của nàng, nàng, cả đời này ngoài hắn ra thì không gả!
Có cái mục tiêu này, Lam Kim Châu liên tục hướng về mục tiêu mà nỗ lực, nhưng không biết Yến Kinh Hàn như thế nào mà lại là một khối băng lớn, không hiểu phong tình không nói, còn suýt chút nữa đã làm cho nàng chết đuối ở trong hồ.
Mặc dù như thế, nhưng vẫn không làm lung lay mong muốn được gả cho Yến Kinh Hàn của Lam Kim Châu, nhưng một đạo tứ hôncủa Yến Minh Hiên đã đem ngọn lửa trong lòng Lam Kim Châu dập tắt đi một nửa, thương tâm, thống khổ, không cam lòng, từng giờ từng khắc quấn quanh lấy Lam Kim Châu, sau khoản thời gian ngắn ngủi thương tâm, Lam Kim Châu lại dấy lên ý chí chiến đấu, dù cho có làm thiếp Yến Kinh Hàn, nàng cũng vẫn muốn gả cho hắn!
Trong lúc vô tình, nàng nhặt được một chiếc khăn Lam Linh, hơn nữa còn thêu bóng lưng của một người nam nhân, điều này làm cho Lam Kim Châu cảm thấy cơ hội của mình đã đến, mặc kệ việc Yến Kinh Hàn có thể vì khăn này mà bỏ Lam Linh hay không, Lam Kim Châu cảm thấy Yến Kinh Hàn nhất định sẽ cảm kích nàng vạn phần, đồng thời cũng sẽ đối với nàng vài phần kính trọng, kể từ đó mà nói, nàng không phải sẽ có cơ hội đến gần hắn sao?
Lam Kim Châu đánh tính toán nhỏ nhặt, đem mình giả dạng thành một nha đầu, lại mượn danh của Lam Linh, quả nhiên đã gặp được Yến Kinh Hàn, nhưng điều làm cho Lam Kim Châu thất vọng chính là, phản ứng của Yến Kinh Hàn lúc đó cùng cùng với trong tưởng tượng của nàng cách xa vạn dặm, nàng còn vì thế mà bị cha mình trách phạt.
Lam Kim Châu càng nghĩ càng phiền muộn, một đêm không ngủ, lúc này lại nghe Hương nhi nói Ôn nương định đem nàng gả ra ngoài, càng thêm giận trong lòng!
Chỉ thấy mày liễu của Lam Kim Châu nhanh chóng nhăn lại, vọt một cái liền đứng lên ghế, "Tát" một tiếng đã đem cái ly hung hăng nện xuống đất, "Cái lão bà kia mà cũng dám khuyến khích phụ thân tìm gia đình để gả ta ra ngoài? Bà ta biết rõ người trong ta lòng là hắn, thế nhưng vẫn đối với ta như vậy!"
Lam Kim Châu giận không kềm được, hận không thể đem Ôn nương rút gân lột da.
"Tiểu thư, ngài đừng nóng giận, nên nhanh chóng nghĩ biện pháp." Lỗ ma ma liên tục hầu hạ bên người Lam Kim Châu bấy giờ mới lên tiếng
Hương nhi nhanh chóng sai một nhị đẳng nha đầu đem những mảnh vụn của ly trà thu thập.
"Ma ma, phụ thân cũng đã đồng ý, con còn có thể có biện pháp nào?"
Lam Kim Châu co quắp ngồi ở trên ghế, hoàn toàn là miệng cọp gan thỏ, vừa đến lúc quan trọng, đầu óc liền không dùng được.
"Tiểu thư, lão gia đồng ý, nhưng Lam tướng phủ lại là hoàng thân quốc thích, chỉ trong mấy ngày, phu nhân sẽ rất khó để tuyển ra một gia đình vừa xứng đôi với tiểu thư vừa khiến cho lão gia hài lòng, ta cho rằng, chúng ta có thể thừa dịp phu nhân còn chưa định xuống hôn sự của tiểu thư, phải hạ thủ vi cường!"
Lời nói của Lỗ ma ma lập tức làm cho Lam Kim Châu sáng mắt ra, vội vàng hỏi: "Như thế nào là tiên hạ thủ vi cường?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]