"Ba năm nay, ai gia vẫn muốn đem Mộ Dung Tiếu Trần thu về phía mình, nhưng ta lại không biết làm thế nào mới thu phục được hắn, không nghĩ tới, hôm nay hắn lại tự mình chủ động đưa tới cửa, đây cũng là một thu hoạch ngoài dự liệu." Tay phải Lam Xảo Phượng nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa nhẫn ngọc lam trên ngón áp út bên tay trái, khóe miệng khẽ quyến rũ.
"Thái hậu, hiện tại nhị tiểu thư đã là Hàn vương phi, Tả tướng dù cho có tâm tư gì, chỉ sợ hắn cũng sẽ bận tâm đến miệng lưỡi mọi người." Kiều Sở Tâm đương nhiên là hiểu được ý tứ của Lam Xảo Phượng, trong lòng có chút lo lắng Mộ Dung Tiếu Trần sẽ không có động tác gì, nếu là hắn không có hành động gì, như vậy đối với thái hậu cũng sẽ không có chỗ lợi gì.
"Người nam nhân như Mộ Dung Tiếu Trần chắc chắn sẽ không để ý đến miệng lưỡi người đời, hắn chỉ quan tâm đến tâm ý của mình, một khi hắn đã nhận định một điều gì đó, nhất định hắn sẽ nghĩ mọi cách để đạt được! Chỉ điểm này mà nói, hắn sẽ tự mình dâng lên vì ai gia sử dụng."
Lam Xảo Phượng sống ở hậu cung gần hai mươi năm, mắt đã sớm luyện thành một tuệ nhãn, hạng người gì, nàng chỉ cần nhìn một cái là có thể nói một mà không không phải mười, huống chi Mộ Dung Tiếu Trần vẫn là đối tượng mà nàng muốn lôi kéo.
Nghe Lam Xảo Phượng nói như vậy, Kiều Sở Tâm tựa hồ giờ mới hiểu được, chặn lại nói: "Chỉ thái hậu mới có mắt nhìn người, nô tỳ cùng thái hậu hai mươi năm sống cũng không kịp thái hậu một phần."
Đối với Kiều Sở Tâm nịnh nọt, Lam Xảo Phượng khẽ mỉm cười, "Sở Tâm, ngươi cũng không cần trước mặt ai gia khiêm nhường, nếu ngươi chỉ là bẳng một phần ai gia như lời nói, chỉ sợ ngươi đã sớm đã bị thâm cung này ăn đến xương cốt đều không còn."
Hậu cung từ trước đến nay đều là nơi ăn tươi nuốt sống, không có chút bản lãnh, chính mình chết như thế nào chỉ sợ cũng không biết. Kiều Sở Tâm cười cười, không có lên tiếng, trong mắt lại xẹt qua một tia sắc khác thường.
Lúc này ngoài điện có tiếng bước chân từ xa truyền tới, nghe thấy tiếng bước chân, khóe miệng Lam Xảo Phượng xẹt qua một nụ cười, lập tức bưng lên trà sâm uống một ngụm.
Một lát, tổng quản thái giám Tô Toàn bước nhanh vào trong điện Phượng tường cung, đi về trước mặt Lam Xảo Phượng, từ trong tay áo lấy ra một ống trúc nhỏ, hai tay nâng lên, đồng thời nói: "Thái hậu, tướng gia có tin tức truyền đến."
Lam Xảo Phượng đặt ly trà xuống, tiếp nhận ống trúc nhỏ trong tay Tô Toàn, kéo ra khe gỗ nhỏ, từ bên trong rút ra một tờ giấy, mới vừa nhìn, lông mày lập tức nhíu lại.
Tô Toàn và Kiều Sở Tâm nhìn thoáng qua, đều không lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi Lam Xảo Phượng mở miệng.
"Thì ra là nha đầu kia mất trí nhớ." Lam Xảo Phượng nói xong đưa tờ giấy cho Tô Toàn, Tô Toàn lập tức lấy ra hộp quẹt, đem tờ giấy đốt thành tro.
Mất trí nhớ? Kiều Sở Tâm mặc niệm một tiếng, mất trí nhớ thì tính tình sẽ thay đổi? Kiều Sở Tâm nghĩ không ra.
"Thái hậu, nhị tiểu thư mất trí nhớ, vậy trước kia ngài đối với nhị tiểu thư dạy bảo chẳng phải là công trắng mất?"
"Nàng nếu thật sự là mất trí nhớ, vậy miệng lưỡi ai gia trước kia xác thực là uổng phí, nhưng mà, chỉ cần nàng ta là người Lam gia ta, tốn chút miệng lưỡi cũng không quan trọng gì, quan trọng là, nàng thật sự là nha đầu kia là được rồi."
Lam Xảo Phượng nói lời này có thâm ý khác, Kiều Sở Tâm có thể nghe hiểu. "Thái hậu, nhị tiểu thư làm sao lại đột nhiên mất trí nhớ đâu? Chuyện này có thể hay không còn có ẩn tình khác?" Kiều Sở Tâm nghi ngờ trong lòng.
"Ai gia cũng rất buồn bực." Lam Xảo Phượng thoáng suy tư một lát, đối với Tô Toàn nói: "Ngày mai vào thời điểm nàng tiến cung, ngươi cho thái y đến đây một chuyến, ai gia muốn nhìn một chút nàng có phải thật sự mất trí nhớ hay không."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]