Diệp Trọng Cẩm nhanh chóng tỉnh táo lại, thầm nhủ có lẽ bản thân đã nghĩ nhiều rồi. Mấy món điểm tâm này đều là những thứ mà ngự thiện phòng thường làm, Cố Sâm ngẫu nhiên cũng dùng một ít, mang theo rồi ban cho thần tử cũng không có gì kỳ lạ. Huống chi… Nếu Cố Sâm có ký ức của đời trước thì cũng không thể nào đoán được y là Tống Ly, y không nên tự mình dọa mình. Người nọ đối xử đặc biệt với y chẳng qua là vì trong người y chảy dòng máu của nhà họ Diệp, là đứa con được Diệp tướng yêu thương nhất, bằng không với tính nết của người nọ, tuyệt đối sẽ không chủ động ôm ấp một đứa bé ba tuổi rồi đùa giỡn như thế này đâu. Dưới Cố Sâm cũng có vài đệ đệ, nhỏ nhất là thất hoàng tử, hiện tại chắc cũng hai tuổi mấy rồi, đời trước Tống Ly luôn theo bên cạnh Cố Sâm nên biết rõ, người nọ rất ghét nước mắt nước mũi của con nít, đừng nói ôm ấp, chạm một cái thôi là đã khó chịu ra mặt rồi. Diệp Nham Bách không khắc nào rời mắt khỏi con trai nhỏ, thấy gương mặt xanh mét của con, lòng đau như đứt từng đoạn ruột, đánh liều cắn môi trộm nghĩ, tội khi quân phạm cũng đã phạm rồi, giờ có thêm tội lừa thái tử điện hạ thì cùng lắm cũng chỉ nhiêu đó mà thôi. Nghĩ thế bèn tiến lên vài bước, khom người cung kính nói: “Điện hạ, A Cẩm nhà thần sinh ra đã ốm yếu, phải uống thuốc mỗi ngày, hiện tại, canh giờ này… cũng nên dùng thuốc rồi, điện hạ xem…” Ý trên mặt chữ, thái tử điện hạ mau thả người đi, ngài là thái tử, có quyền có thế thì cũng không thể cản trở không cho con nhà người ta uống thuốc được. Cố Sâm cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của bé con trong lòng, nhướng mày hỏi: “Vậy ư?” Câu này mười mươi là đợi Diệp Trọng Cẩm trả lời. Diệp Trọng Cẩm biết ông cha đang giải vây cho mình, vội gật đầu hùa theo: “A Cẩm phải uống thuốc.” Cố Sâm cười nhạt một tiếng. Trong tướng phủ an bài không ít thám tử, Diệp nhị công tử mỗi ngày uống thuốc giờ nào, dùng loại thuốc nào, phân lượng bao nhiêu hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. A Ly trước đây nhu thuận như vậy, không ngờ lại bị tướng phủ nuôi thành một nhóc tinh ranh không thật thà thế này. Trông thấy khóe môi người nọ câu lên nụ cười không quá rõ, mặt Diệp Trọng Cẩm tái mét, sợ hãi như thủy triều cuồn cuộn đánh úp vào tim, quả nhiên ngay sau đó đã nghe người nọ lên tiếng: “Nếu vậy, mau đem thuốc lên đây, cô đút ngươi.” Lệnh vừa ban ra, khuôn mặt trắng nõn của Diệp Trọng Cẩm nhăn tít lại, trông rất tủi thân, thừa dịp Cố Sâm không để ý lén quay đầu trừng người phụ thân không đáng tin của mình một cái, thừa tướng đại nhân cũng chẳng còn mặt mũi nào nhìn con trai nữa, khóc không thành tiếng oán thầm trong bụng, chuyện ra cớ sự như vầy cũng không phải là lỗi của cha mà. Biết đã không còn trông cậy được vào ông cha nhà mình, Diệp Trọng Cẩm tiu nghỉu giơ nắm tay nhỏ nắm lấy vạt áo Cố Sâm, giọng điệu khẩn cầu: “A Cẩm không muốn uống thuốc đâu…” Ma ma vừa cho uống một chén bự rồi, giờ mà còn uống nữa thì xong đời thật đó. Cố Sâm lặng lẽ buông mi che đi ý cười không nén được hiện lên trong mắt, trở tay nắm lấy bàn tay nho nhỏ của y, bàn tay vừa mềm vừa mịn hệt như cái bánh màn thầu vừa ra khỏi lồng hấp, nếu không phải đang có người ngoài ở đây, hắn thật muốn cắn thử một phát xem hương vị có như trong tưởng tượng của mình không. “Mới vừa bảo uống, nháy mắt lại nói không muốn uống, A Cẩm đang đùa giỡn cô sao?” Diệp Trọng Cẩm rùng mình một cái, bắt đầu mếu máo ra mặt, muốn khóc hai ba tiếng để lãng đi đề tài xấu hổ này, song gắng gượng cả nửa ngày cũng không rặn ra được nửa giọt nước mắt, cho nên mới nói, quật cường quá cũng không phải là chuyện tốt. Cố Sâm thấy nhóc con ảo não rủ đầu, khóe môi dần dãn ra: “Thôi bỏ đi, cô thấy khí sắc của A Cẩm không tệ, trốn một lần hẳn sẽ không có việc gì.” Diệp Trọng Câm dùng nắm tay tròn vo xoa xoa khóe mắt không có nước, mềm mại nói: “Tạ ơn thái tử điện hạ.” Nhìn bé con như đang nức nở, thanh âm non nớt run run, còn dùng bàn tay như cái bánh màn thầu dụi mắt, hai cánh môi mím lại, khiến cho người ta bất giác muốn ôm vào lòng cưng nựng dỗ dành, nào nỡ để y chịu nửa phần ấm ức. Nếu nói đời trước Tống Ly là đóa hoa được nâng trong lòng bàn tay hắn, mỗi một sợi tơ nhụy đều đượm đẫm hương thơm, thì bé con trong lòng lại như ngọc thạch chưa mài dũa, thuần khiết tự nhiên, ngập trong linh khí. Cố Sâm xưa nay làm việc luôn quả quyết, vậy mà lúc này lại do dự đắn đo, trước khi đến đây hắn đã nghĩ phải nắm chặt “Diệp Trọng Cẩm” trong tay, hệt như kiếp trước đã từng giữ Tống Ly bên cạnh, nhưng hiện tại lòng hắn chẳng hiểu sao lại trỗi lên nỗi luyến tiếc trước sự ngây thơ thuần khiết ấy mất rồi. Đông cung suy cho cùng chẳng thể so bì với tướng phủ giản đơn sạch sẽ. Cố Sâm không nán lại quá lâu, đùa giỡn với Diệp Trọng Cẩm thêm một lúc rồi dẫn thị vệ quay về. Ra tới cửa đúng lúc gặp Diệp Trọng Huy vừa trở về, hai người sớm đã biết nhau, Diệp Trọng Huy nhìn thấy điện hạ của Đông cung thì vội vàng hành lễ, Cố Sâm híp mắt đánh giá Diệp đại công tử một lúc rồi hờ hững nói: “Không cần đa lễ.” Diệp Trọng Huy nhìn theo bóng lưng thái tử, lòng ngờ vực không thôi, thái tử điện hạ dường như không quá thích mình, nhưng mà vì sao mới được? Tương tự, ông cha thừa tướng đại nhân của Diệp đại công tử cũng đang vô cùng sầu não. Diệp Nham Bách vẫn tưởng Cố Sâm lần này đến vì Diệp Trọng Huy, muốn gặp A Cẩm chẳng qua là thuận tiện, ai mà tin được thái tử vậy mà chơi đùa với A Cẩm cả buổi trời, rốt cuộc trong đầu cái vị điện hạ này đang suy tính điều chi vậy? An Thị ngược lại không hề bận lòng, vừa đút cơm cho Diệp Trọng Cẩm vừa vui vẻ nói: “Thiếp thấy lão gia lo nghĩ nhiều rồi, thái tử điện hạ nếu đã gọi lão gia một tiếng thái phó, tất sẽ tuân thủ đạo lý tôn sư trọng đạo, lão gia xin nghỉ mấy ngày không thượng triều, thái tử thân là học trò, đến thăm thầy của mình vốn là chuyện hợp tình hợp lý. Về phần A Cẩm ấy à…” Nàng cười cười véo chóp mũi Diệp Trọng Cẩm: “Thái tử điện hạ đang tuổi ham thích mới lạ, A Cẩm nhà chúng ta lại chọc người yêu thích như vậy, thái tử đặc biệt quan tâm cũng không lạ, chính lão gia chẳng phải cũng thế ư? Mỗi lần ôm A Cẩm đều luyến tiếc không nỡ buông tay.” “… A Cẩm là con của ta, sao có thể so được.” Diệp Nham Bách bị phu nhân trêu cũng hơi xấu hổ, ngẫm lại, cho dù thái tử có mưu tính gì thì cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi mà thôi, có lẽ ông thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi. Diệp Trọng Cẩm im lặng nãy giờ đột nhiên thò tay chỉ một cái bánh ngọt trên bàn, giọng ngọt như mật: “A Cẩm muốn ăn cái này.” Vì thế, chú ý của hai vợ chồng lập tức chuyển hết lên người con trai nhỏ, còn tâm tư sâu xa gì đó của thái tử đều quẳng ra sau đầu không thèm nghĩ nữa. Diệp Trọng Huy bước vào, đưa túi sách cho Lưu quản gia rồi đi đến bàn ăn: “Phụ thân mẫu thân, con vừa gặp thái tử trước cổng, thái tử đến thăm phụ thân sao?” Diệp Nham Bách nhíu mày: “Chuyện của người lớn, chớ có hỏi nhiều.” Diệp Trọng Huy rất muốn phản bác cái vị thái tử kia cũng là con nít chứ hơn gì con đâu, tại sao con không được hỏi, nhưng hắn cũng tự hiểu, muốn cùng phụ thân đại nhân nhà mình nói lý là chuyện vĩnh viễn không có kết quả, bèn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh đệ đệ của mình, nhấc muôi bằng bạch ngọc xúc một mẩu bánh ngọt, quay sang Diệp Trọng Cẩm: “A Cẩm, ca ca cho đệ ăn bánh…” Diệp Trọng Cẩm mới húp một muỗng canh lập tức phun hết ra ngoài, y ước chừng dáng vẻ vô tội của Diệp Trọng Huy, thấy thằng ca ca này nhìn sao cũng có cảm giác thiếu đòn là thế nào vậy nhỉ? Ngồi trong mã xa trên đường hồi cung, Cố Sâm nhắm lại hai mắt rơi vào trầm tư. Đời trước trước khi A Ly tiến cung tên là Tống Tam Bảo, chuyện này hắn rõ hơn ai hết, Tống Ly từng nói, sở dĩ y đặt cho mình cái tên “Ly” vì y đã sớm lĩnh ngộ được, người với người rồi sẽ có lúc chia ly, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi. Khi người hắn phái đi điều tra về báo lại, Tống Tam Bảo đã chết, Cố Sâm không tin, bởi con tim hắn vẫn đều đều nảy lên trong lòng ngực, lý trí của hắn vẫn còn đó, khác hẳn thời điểm khi nghe tin Tống Ly chết ở đời trước, hắn tin vào trực giác trước sau như một của mình. Đến khi, hắn phát hiện ngày Tống Tam Bảo chết bất đắc kỳ tử lại trùng với ngày Diệp gia nhị công tử ra đời, người vốn nên sống tiếp đã chết ngoài ý muốn, mà kẻ vốn phải chết non thì vẫn sống sờ sờ, hai chuyện này nhất định có liên hệ. Diệp Nham Bách là người đặt chữ hiếu làm đầu, một đứa bé chưa chào đời đương nhiên không thể so với người cha đáng kính của mình, đứa bé đó tuyệt đối không được phép tồn tại trên đời, sau chuyện này hoàng tộc sẽ không còn mặt mũi tứ hôn lần thứ ba. Vậy mà Diệp nhị công tử vẫn kiên trì sống sót đến tận lúc này, nếu là đời trước Cố Sâm không tin mấy chuyện tá thi hoàn hồn, nhưng hiện bản thân mình là một minh chứng sống điển hình, cho nên có một cách giải thích. — Tống Ly của hắn trở thành tiểu công tử của tướng phủ. “Diệp trong thụ diệp, Trọng trong Trùng Dương, Cẩm trong bạch cẩm…” Nhóc kia đã nói như thế. Hắn nhớ đời trước có một quan viên tên là Lý Trọng, năm đó trình chiết tử vào kinh báo cáo công tác, hắn nói Trọng trong tên người này là “Ân trọng như núi”, A Ly lại khăng khăng là Trọng trong “Trùng Dương”, hai người cũng vì chuyện này mà ầm ĩ nửa ngày. [*] Tống Ly sinh vào ngày Trùng Dương, từ nhỏ y đã rất mẫn cảm với từ này, thậm chí còn một mực cố chấp, y xuất thân cơ hàn, sinh ra vào một ngày không phải ngày thường đối với y mà nói là một chuyện rất đặc biệt, vì vậy y luôn ghi tạc trong lòng. Nếu lúc trước hắn còn chưa dám khẳng định chắc chắn, thì hôm nay sau khi nghe được đáp án ấy, mọi khúc mắc trong lòng đều tan biến. Mã xa hoa quý chầm chậm lăn bánh tiến vào cửa cung, Cố Sâm vén màn che huyền sắc trên xe, tránh bả vao đang chực đỡ của cung nhân, tự mình nhảy xuống. Cách đó không xa có một đám trẻ chừng đâu trên dưới mười tuổi, ở giữa là một thiếu niên mặc hoa phục sắc vàng rực rỡ, hông đeo ngọc bội hoàng tử, mặt mày tương tự Cố Sâm vài phần, có điều thần sắc kiêu căng hơn nhiều. Tam hoàng tử Cố Hiền không biết là đúng dịp đi qua hay đứng chờ đã lâu, thấy thế cười giễu: “Thái tử điện hạ thật là một người nhân từ độ lượng, chỉ là một cung nhân thấp hèn thôi mà, tiếc rằng phụ hoàng không có ở đây, làm vậy cũng không có ai xem.” Cố Sâm không buồn nhìn hắn, sải bước đi thẳng. Cố Hiền đuổi theo phía sau, nhỏ giọng nói: “Nghe nói thái tử điện hạ hôm nay đến tướng phủ thăm bệnh, sao không nói với hoàng huynh một tiếng, hai ta cùng đến thăm thái phó, hoàng gia chúng ta dẫu sao cũng rất trọng lễ kia mà.” Cố Sâm lạnh nhạt nói: “Nhiều người không hợp để dưỡng bệnh.” Cố Hiền nghẹn họng, trân trân nhìn theo bóng lưng Cố Sâm dần bỏ xa mình. Một thiếu niên bạch y hoa lệ đến gần khuyên nhủ: “Thái tử điện hạ xưa nay luôn là cái dạng như vậy, tam điện hạ đấu võ mồm với hắn làm chi cho mệt, huống chi Diệp tướng không phải là người dễ mua chuộc lấy lòng, thái tử có bước qua cánh cổng tướng phủ cũng chưa chắc thu được chỗ tốt.” “Ngu xuẩn! Hắn trước đuổi Vương Tư Tề, sau lấy lòng Diệp tướng, ngươi nói là vì cái gì?” Thiếu niên nhíu mày: “Chẳng lẽ là vì Diệp Trọng Huy? Vương Tư Tề là người do chúng ta sắp xếp vào, giờ lại bị đuổi khỏi Đông cung, nếu Diệp Trọng Huy trở thành thư đồng của thái tử thì mai này rất khó hành sự, đám mọt sách nhà họ Diệp ghét nhất là hối lộ, thần nghe cha nói, tộc nhà họ Diệp là một lũ đầu gỗ, cứng mềm đều không ăn.” Cố Hiền quay đầu bất mãn trừng thiếu niên, chậc lưỡi: “Mạc Hoài An ơi là Mạc Hoài An, ngươi nên cảm kích mình tốt số, sinh ra đã là trưởng tử của Mạc gia, nếu không, với đầu óc này của ngươi, Việt Quốc Công phủ há đến phiên người như ngươi thừa kế.” Nói xong phất tay áo bỏ đi. Đám người phía sau thừa dịp to nhỏ nghị luận: “Nghe nói lão nhị Mạc gia đã trúng tuyển vào Thái An thư viện rồi, người ta tuy chỉ là thứ tử, nhưng sau này chắc chắn không thua kém ai đâu.” “Lỗi do hắn không biết chọn chỗ để đầu thai, nếu mà quăng vào trong bụng Quốc Công phu nhân thì tốt rồi, với tài trí của hắn há có thể thua kém? Đáng tiếc, đáng tiếc.” Sắc mặt Mạc Hoài An xanh mét, tiếng cười nhạo phía sau như đâm vào tai gã, hai nắm tay siết chặt. Cố Sâm về đến Đông cung, cung nhân lập tức bẩm báo: “Ngũ điện hạ chờ chủ tử đã lâu.” Lạnh lẽo trên mặt Cố Sâm vơi đi, gật đầu vẫy lui hạ nhân rồi đi vào trong điện, bắt gặp đứa bé kia đang nằm sấp trên thư án của thái tử ngủ ngon lành. “Tiểu Ngũ.” Cố Sâm khẽ gọi, “Đừng ngủ trong này, cẩn thận cảm lạnh.” Ngũ hoàng tử Cố Du mơ màng mở mắt, vừa thấy Cố Sâm, hai mắt lập tức lóe sáng: “Hoàng huynh về rồi, hoàng huynh về rồi.” Cố Sâm gật đầu, cởi áo choàng đặt xuống bên cạnh: “Có việc gì sao?” Cố Du gãi đầu, ngũ hoàng tử tuy tuổi còn nhỏ nhưng dung mạo đã sơ hiện phong hoa, cực kỳ giống mẫu phi y khi còn trẻ, ngập ngừng nói: “Có… nhưng mà quên mất rồi.” Đứa bé này xưa nay vẫn luôn lơ mơ như vậy, thật không biết phải làm sao, hắn chỉ cười cho qua: “Vậy đệ ăn điểm tâm trước đi, từ từ nhớ cũng được.” Cố Du gật đầu: “Dạ.” Cố Sâm ngồi vào bàn lật bừa một trang sách, nhưng một chữ cũng không đọc vào, văn tự trong sách in vào mắt khi thì biến thành khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Tống Ly đời trước, khi lại là A Cẩm ngây thơ thuần khiết của đời này, Cố Sâm chán nản ném sách xuống bàn, do dự một lúc lại cầm bút lên, chấm qua nghiên mực rồi hạ xuống nền giấy trắng. Cố Du không biết từ khi nào đã đứng sau lưng hắn, nhìn chòng chọc bức tranh, đột nhiên chỉ vào thiếu niên tuyệt sắc trong tranh, nói: “Ca ca xinh đẹp này tiểu Ngũ đã gặp rồi.” Cố Sâm bất đắc dĩ đáp: “Đệ nhận lầm rồi.” Tiểu Ngũ sao có thể gặp A Ly được. Cố Du lại nói: “Thật đó, ở trong mộng của đệ… Đúng rồi, tiểu Ngũ khi nãy muốn kể với huynh một chuyện, tối qua đệ mơ một giấc mơ, trong mơ có người rất tốt với đệ… không đúng không đúng, người đó xấu lắm, toàn chọc đệ khóc thôi…” Thần sắc Cố Sâm lắng lại: “Vậy nếu cho đệ lựa chọn, đệ còn muốn gặp lại người đó nữa không?” Cố Du do dự khó xử một lúc lâu rồi lắc đầu, nói rằng không biết. Cố Sâm thở dài: “Chỉ là mơ thôi, không phải hiện thực, tiểu Ngũ đừng để trong lòng.” Cố Du ngoan ngoãn gật đầu, Cố Sâm lại không có nửa phần thoải mái, đời trước người hắn có lỗi nhiều nhất là Tống Ly, thứ hai người đệ đệ này. Đời này hắn chỉ mong hai người bọn họ bình an vui vẻ đi hết một đời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]