Diệp Trọng Cẩm nhanh chóng tỉnh táo lại, thầm nhủ có lẽ bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
Mấy món điểm tâm này đều là những thứ mà ngự thiện phòng thường làm, Cố Sâm ngẫu nhiên cũng dùng một ít, mang theo rồi ban cho thần tử cũng không có gì kỳ lạ.
Huống chi… Nếu Cố Sâm có ký ức của đời trước thì cũng không thể nào đoán được y là Tống Ly, y không nên tự mình dọa mình. Người nọ đối xử đặc biệt với y chẳng qua là vì trong người y chảy dòng máu của nhà họ Diệp, là đứa con được Diệp tướng yêu thương nhất, bằng không với tính nết của người nọ, tuyệt đối sẽ không chủ động ôm ấp một đứa bé ba tuổi rồi đùa giỡn như thế này đâu.
Dưới Cố Sâm cũng có vài đệ đệ, nhỏ nhất là thất hoàng tử, hiện tại chắc cũng hai tuổi mấy rồi, đời trước Tống Ly luôn theo bên cạnh Cố Sâm nên biết rõ, người nọ rất ghét nước mắt nước mũi của con nít, đừng nói ôm ấp, chạm một cái thôi là đã khó chịu ra mặt rồi.
Diệp Nham Bách không khắc nào rời mắt khỏi con trai nhỏ, thấy gương mặt xanh mét của con, lòng đau như đứt từng đoạn ruột, đánh liều cắn môi trộm nghĩ, tội khi quân phạm cũng đã phạm rồi, giờ có thêm tội lừa thái tử điện hạ thì cùng lắm cũng chỉ nhiêu đó mà thôi.
Nghĩ thế bèn tiến lên vài bước, khom người cung kính nói: “Điện hạ, A Cẩm nhà thần sinh ra đã ốm yếu, phải uống thuốc mỗi ngày, hiện tại, canh giờ này… cũng nên dùng thuốc rồi, điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-ngoc-ky-ngoai/211536/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.