Mấy hôm sau, bệnh tình của Diệp Trọng Cẩm đã khá hơn tám chín phần, lần này bệnh từ miệng mà ra nên người trong phủ quản rất chặt đồ ăn thức uống của vị tiểu tổ tông này, cứ sợ bé hư này ăn bậy ăn bạ rồi lăn ra bệnh thì tướng phủ lại rơi vào cảnh gà bay chó chạy.
Trong Phúc Ninh Viện có một cây ngô đồng rất lớn, nghe nói năm Diệp nhị công tử ra đời, lão thái gia đã cho dời gốc ngô đồng từ viện của mình sang, ngày thường An ma ma và đám nha hoàn khi rỗi thường hay tụ tập dưới bóng cây hóng mát, lúc này lá cây tốp năm tốp ba rủ nhau rụng đầy nền đất, trông thật quạnh quẽ tang thương.
Bé con nằm bò trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn quang cảnh tiêu điều bên ngoài, miệng lẩm nhẩm: “Gần vào thu rồi.”
An ma ma đang cầm một cây lược gỗ trắng ngà chải tóc cho y, nghe thế cười nói: “Đúng vậy, mấy ngày hè nóng đến đòi mạng khiến tiểu chủ tử chịu tội không ít, ráng thêm qua vài hôm nữa tiết trời sẽ mát mẻ hơn, lúc đó hoa quế ở ngoại viện phỏng chừng cũng nở cả rồi, ma ma lại làm quế hoa cao cho tiểu chủ tử nhé, nhớ năm rồi tiểu chủ tử rất thích chè hoa quế, năm nay ma ma sẽ chuẩn bị cho tiểu chủ tử thật nhiều thật nhiều.”
Diệp Trọng Cẩm vui vẻ đáp: “Chè ma ma nấu là ngon nhất, A Cẩm rất thích.”
An ma ma bật cười, ngón tay linh hoạt buộc lại mái tóc dài cho y, những sợi tóc đen được dải lụa trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-ngoc-ky-ngoai/211534/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.