Thai song sinh bình thường đã rất khó sinh, huống chi An Thị còn bị sinh non, biết tin phụ thân qua đời, An Thị đau thương không chống đỡ nổi, lòng tràn lên từng cơn tự trách, khi phụ thân còn sống không tận hiếu tâm, hối hận chất chồng trong ngực, nào còn sức để sinh hai bé.
Bà đỡ phải đút hết mấy chén thuốc bổ, giằng co tới tận nửa đêm mà đứa bé trong bụng vẫn chưa có dấu hiệu ra đời.
Cứ như vậy tới tận khuya.
Diệp lão gia tử là người xưa nay không tin Thần Phật, vậy mà cũng đến Phật đường tụng kinh niệm Phật suốt cả một ngày để cầu phúc cho con dâu và tôn nhi.
Diệp Nham Bách nắm chặt tay An Thị, nhận ra phu nhân mỗi lúc một suy yếu, hơi thở cũng dần mỏng đi, ông lo đến độ hai mắt đỏ bừng, chỉ hận không thể lấy thân mình chịu thay nỗi đau này cho An Thị.
Từ xưa đã có câu nữ tử khi sinh gần như bước nửa bước vào Quỷ môn quan, Diệp Nham Bách hối hận không để đâu cho hết, ông sao lại để phu nhân mình sinh con ở cái tuổi này, thật ra có người nối dõi tông đường hay không ông nào có để tâm đâu, ông chỉ sợ An Thị áy náy rồi tự trách.
Sinh lão bệnh tử là thứ mà người thường không ai quản được.
Đến cả Diệp Trọng Cẩm sống qua hai đời khi đối mặt với loại chuyện này cũng không bình tĩnh nổi huống hồ là một Diệp Nham Bách cả đời ngâm mình trong sách thánh hiền.
Diệp Trọng Cẩm không thích An gia, nhưng hai lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-ngoc-ky-ngoai/1200639/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.