Tiệc rượu thưởng hoa của Thành vương phi được tổ chức tại sơn trang nghỉ mát, nằm trên ngọn Nhị Sơn ở ngoại ô kinh thành. Nghe nói năm xưa thái hoàng thái hậu từng thấy Phật quang chiếu xuống Nhị Sơn, khắp núi phủ trong hào quang rực rỡ, cho rằng nơi này là phúc địa nên đã cho xây một tòa phủ đệ trên núi, bách tính bình thường không được tiến vào, sợ làm ô nhiễm Phật khí. Về sau, vào ngày đại hôn của Thành vương, thái hoàng thái hậu ban phủ đệ này cho con làm quà cưới. Nhị Sơn tuy không đẹp bằng Đông Dịch Sơn, càng không thể bì được với độ rộng lớn của Long Chỉ Sơn, nhưng lại hơn ở sơn thủy hài hòa, mùa hạ mát lành khoan khoái, cực hợp lòng người, dùng làm nơi nghỉ ngơi tránh cái nắng của ngày hè oi bức quả là quá tuyệt. Thành vương phi là người thích náo nhiệt, năm nào cũng tổ thức tiệc thưởng hoa, trong sơn trang trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo, đến cả nước pha trà cũng dùng cánh hoa quế nấu lên pha cùng. Diệp Trọng Cẩm và Cố Du suốt đường đi ăn uống không ít, khi tới sơn trang bụng đã no căng. Ngặt nỗi mớ điểm tâm bày biện trên bàn nhìn sao cũng thấy ngon mắt không chịu được, y không nhịn được lại ăn thêm mấy cái nữa, Hạ Hà ở cạnh trông chừng nhỏ giọng nhắc nhở: “Chủ tử, ăn nhiều lát nữa sẽ bỏ bữa mất.” Diệp Trọng Cẩm xoắn xuýt thật lâu, sau cùng ngoan ngoãn ngừng ăn. Nếu ăn nhiều bụng sẽ rất khó chịu, trở về không chỉ bị cả nhà nói tới nói lui, còn bị ôn thần họ Cố kia mượn cơ hội răn dạy cho một trận, suy ra cái được không đủ bù cho cái thiệt. Cố Du chớp chớp mắt, đem miếng bánh trong tay thả trở lại đĩa sứ thanh hoa, rất trượng nghĩa nói: “Vậy ta cũng không ăn nữa.” Diệp Trọng Cẩm bật cười: “Vương gia, phiền ngài đem nửa miếng đang ăn dở đó ăn cho xong đi đã.” Nói xong rót nửa chung trà đưa cho Cố Du. Hai người đang nói chuyện bỗng thấy phía xa Thành vương phi dẫn đầu một nhóm người rảo bước tiến về phía lương đình bọn họ đang ngồi, sau lưng là nhóm phu nhân quý nữ trong kinh, xiêm áo như mây, gấm lụa dập dềnh, rực rỡ và quý phái không sao tả hết. Cảnh trí quanh ngôi đình này không thể xem là quá đẹp, được cái thanh tĩnh hài hòa, nếu muốn ngắm hoa hẳn sẽ không chọn nơi này tụ họp, vì vậy nguyên do chỉ có thể là vì… Diệp Trọng Cẩm nhìn sang người bên cạnh, thiếu niên đương độ thập bát niên hoa đẹp nhất đời người, cho dù vẻ mặt có chút ngây ngô, song lại chẳng hề tổn hại sự phong hoa tuyệt đại. Y giật mình hỏi: “Mà này, mấy ngày rồi sao không thấy Mạc đại nhân đâu?” Cố Du đang uống nước thì bị sặc, ho khan vài tiếng, lẩm nhẩm: “Đang yên đang lành, nhắc đến huynh ấy làm chi.” Diệp Trọng Cẩm cười cười: “Tò mò một chút ấy mà, Mạc đại nhân có biết hôm nay vương gia đến đây không?” “… Ta… Ta không nói với Hoài Hiên ca ca.” Diệp Trọng Cẩm “À” một tiếng, trong lòng thừa biết, dù Cố Du không nói thì Mạc Hoài Hiên nhất định đã sớm biết rồi. Chẳng qua Cố Du lại không hề hay biết điều này, dáng vẻ có hơi chột dạ, ghé sát vào tai Diệp Trọng Cẩm thì thầm: “Hoài Hiên ca ca không muốn Du nhi thành thân, còn luôn làm mấy hành động Du nhi không thích, cho nên tuyệt đối không thể cho huynh ấy biết, A Cẩm cũng không được nói đâu đấy.” Diệp Trọng Cẩm đang định hỏi “Hành động mà Du nhi không thích” là làm cái gì thì nhóm người của Thành vương phi đã đến rất gần, y chỉ đành tạm thời gác lại câu chuyện. Thành vương phi nhìn rõ dáng vẻ của hai người trong đình, vui vẻ nói: “Thì ra Du nhi và Diệp công tử cũng ở đây sao, xem ra nơi này quả nhiên là bảo địa phong thủy, hai người các con ngồi đây, bản vương phi cứ ngỡ mình vừa lạc vào Cửu Thiên Thần Cung cơ đấy, hoa cỏ chung quanh cũng đều thất sắc cả rồi.” Diệp Trọng Cẩm đứng dậy hành lễ: “Trọng Cẩm bái kiến vương phi nương nương.” An Thị đứng bên cạnh vương phi, vừa thấy con trai mình thì trong mắt đã chẳng thể chứa được ai khác nữa, song lời khách sáo nên có thì vẫn phải có: “Tỷ tỷ quá khen, A Cẩm nhà muội chỉ là một đứa trẻ, sao có thể so được với Tiêu Dao vương tài mạo vô song.” Trong lòng lại lặng lẽ bổ sung, lớn lên thì chưa biết được. Thành vương phi cười nói: “Muội muội khiêm tốn quá rồi, kim ngọc đồng tử này muội và Diệp tưởng giấu kỹ như vậy, còn không phải là vì yêu thương tận tâm can ư?” Cố Du tuy rằng không hiểu gì hết, nhưng y và Thành vương phi cũng khá thân quen, bèn lên tiếng giải thích: “Hoàng thúc mẫu, Du nhi và A Cẩm ở đây ăn điểm tâm, điểm tâm này nhìn rất khéo tay, ăn cũng rất ngon.” Thành vương phi sững sốt, bật cười hai tiếng: “Thì ra không phải ngắm hoa, mà là trốn ra đây ăn vụng, thật là một con mèo tham ăn mà.” Ngữ điệu của vương phi vô cùng thân thiết, người có mặt ở đây phàm có chút nhãn lực đều có thể nhìn ra, tình cảm giữa Thành vương phi và Tiêu Dao vương rất tốt. Nói tới Thành vương phi, toàn bộ phụ nữ trong kinh không ai là không phục, phu quân là chú ruột của tân đế, phụ thân đã qua đời là chiến thần của Đại Khâu, mà giờ đây Lôi Đình tướng quân danh vang như sấm cũng là con gái của vương phi, bất luận là phía nhà mẹ đẻ hay nhà chồng, lại thêm cô con gái chưa gả đi nhưng chẳng hề thua kém một ai kia nữa, thử hỏi vương phi sao có thể không kiêu ngạo được, người ngoài nhìn vào chỉ có thể cảm khái một phen, ai bảo người ta biết cách đầu thai, có được một người cha tốt, chọn được một người chồng tốt, sinh được một cô con gái còn có giá hơn cả con trai. Hiện tại vương phi đã công khai tỏ thái độ muốn giúp Tiêu Dao vương thu xếp hôn sự, ai dám chọc ngoáy phá đám hôn sự này? Cho dù Tiêu Dao vương là một kẻ ngốc thì cũng không ai dám thốt ra nửa câu bất mãn. Bởi vậy nháy mắt đã có người lên tiếng tán dương: “Thường nghe thiên hạ đồn rằng Tiêu Dao vương dung mạo hơn người, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, đúng thật là nhân vật đẹp tựa thiên tiên.” “Phẩm tính đoan chính, lại thiên chân khả ái, khó có, khó có.” Cố Du được khen tới mặt mũi đỏ bừng, điểm này lại càng có cớ cho người khác nhìn chằm chằm, Thành vương phi vừa muốn khoe khang lại vừa không muốn người khác nhìn Cố Du như vậy, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần. Đợi bọn họ khen tới khen lui đủ rồi, vương phi từ tốn nói: “Mấy hôm trước bản vương phi thay thái hậu chép một bộ kinh văn, các vị phu nhân nếu không ngại hay là cùng ta đàm luận một hồi, chư vị tiểu thư ở đây chờ tạm nhé.” Nói xong, đoàn người trùng điệp rời đi, để lại hơn mười nàng thiếu nữ hoa quý rực rỡ. An Linh Vi cũng nằm trong số đó, mấy năm nay An Linh Vi càng lớn càng xinh đẹp, nhưng tính tình lại chẳng đổi thay, vẫn là kiểu ngay thẳng như thuở bé, nếu không phải người nhà bức bách quá, hôm nay nàng tuyệt đối sẽ không đến nơi này. Có người bước tới bên An Linh Vi gợi chuyện: “An cô nương, vị Diệp gia công tử bên kia… là biểu đệ của cô nương chăng?” An Linh Vi nhướng mắt nhìn sang, A Cẩm đang cùng Tiêu Dao vương nói gì đó, khóe môi vẫn treo nụ cười quen thuộc, giảo hoạt như một con tiểu hồ ly, nàng mỉm cười gật đầu đáp lại. “Đúng vậy, là biểu đệ ta.” Vài vị cô nương nghe vậy thuận miệng nói: “Cơ hội hiếm có, hà cớ gì không sang thăm hỏi đôi câu?” Tuy nói nam nữ bảy tuổi không cùng bàn, nhưng quy định về nam nữ Đại Khâu không quá nghiêm, nữ tử chưa gả chồng vẫn có thể ra ngoài du ngoạn, ai hơi câu nệ một chút thì đội thêm mạn che là được, chẳng qua hôm nay là yến tịch ở trang viện của vương phi, ai ai cũng xiêm áo lộng lẫy, mục đích đương nhiên là để thu hút ánh nhìn của người khác, cho nên chẳng ai ngu ngốc cầm thêm cái khăn che mặt để làm gì. An Linh Vi biết mấy cô nương này chỉ muốn mượn mình thay họ thăm dò trước, dù sao vị kia cũng là Tiêu Dao vương được tiên đế lúc còn sống yêu thương nhất, hiện tại lại là đệ đệ thân cận nhất bên cạnh tân hoàng, thân phận và địa vị đặc biệt như vậy, hiển nhiên cần phải suy tính kỹ càng. Thấy An Linh Vi trầm mặc không đáp, cô nương vừa gợi chuyện cười nói: “Lẽ nào An cô nương và biểu đệ thật chất không hề quen biết? Vậy thôi, tại ta suy nghĩ không chu toàn, làm khó An cô nương rồi.” Tình cảnh của An gia ai ai cũng biết, Diệp gia bằng lòng giơ tay ra giúp đỡ thì may ra còn có cơ hội trở mình, còn nếu người ta không muốn, vậy thì lại tiếp tục ngụp lặn trong hoàn cảnh chẳng thể ngóc đầu như hiện tại. Những người vừa mới vây quanh An Linh Vi nháy mắt đều tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, khi nãy họ cư xử lễ độ với nàng là vì nàng được phu nhân thừa tướng đưa đến, bây giờ xem ra có lẽ là tiện tay dẫn theo thôi, nào có cảm tình gì thân thiết. Bỗng có một cô nương đi đến gần nhóm quý nữ, mặt mày thông minh lanh lợi, dáng vẻ độ chừng hai mươi tuổi, nàng cúi người thi lễ với bọn họ rồi nhìn An Linh Vi, nói: “Nô tỳ Hạ Hà, là thị tỳ của Diệp công tử, công tử mời An cô nương sang đình một chuyến, từ sau lần từ biệt trong tiệc sinh nhật của cô nương cũng đã mấy tháng rồi không gặp, công tử rất nhớ biểu tỷ.” An Linh Vi ngây người, nàng nhìn sang lương đình, Diệp Trọng Cẩm cũng đang chớp mắt nhìn nàng. An Linh Vi bật cười: “Được, ta qua ngay đây.” Nói rồi, bỏ lại đám người sững sờ sau lưng, rảo bước tới lương đình. Diệp Trọng Cẩm giới thiệu: “Vương gia, vị này là biểu tỷ của ta.” Cố Du gật đầu: “Chào biểu tỷ.” Diệp Trọng Cẩm trêu: “Là biểu tỷ của ta, không phải biểu tỷ của ngài, ngài phải gọi tỷ ấy là An cô nương.” Cố Du có chút không vui, nhưng vẫn sửa miệng chào lại: “An cô nương.” An Linh Vi nào còn bình tĩnh nổi, nàng làm sao mà ngờ được nhân vật phong vân như Tiêu Dao vương lại có thể nói chuyện một cách hiền hòa như vậy, không có lấy nửa điểm kiêu ngạo phách lối, cách biệt một trời một vực với cái vị thái tử điện hạ xưa kia nàng từng gặp. Nàng vội đáp: “Bái kiến vương gia.” Mọi người cùng ngồi xuống, Hạ Hà dâng lên một ấm trà, rót đầy ba chung trà ngon rồi ra ngoài đình đợi lệnh. Diệp Trọng Cẩm lúc này mới lên tiếng: “Biểu tỷ, tỷ thấy trong mấy cô nương kia có ai thích hợp với vương gia của chúng ta không?” An Linh Vi suýt chút phun hết ngụm trà vừa vào miệng, cũng may giáo dưỡng nghiêm khắc xưa nay ngăn lại được. Hai má nàng đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Về chuyện này… ta cũng không hiểu lắm. Với thân phận của ta, yến hội cấp bậc này ta là lần đầu đến, hơn nữa còn là nhờ phúc của cô cô.” “Các cô nương ấy ta có dịp gặp gỡ vài người, nhưng chưa từng trò chuyện với nhau bao giờ, cho nên cũng không rõ tính tình bọn họ ra sao.” Diệp Trọng Cẩm nói: “Thật không dám giấu, A Cẩm cũng là lần đầu tham gia yến hội kiểu này.” Cố Du ngồi cạnh cũng gật gù phụ họa: “Ta cũng vậy, cũng là lần đầu tiên luôn.” Ba người không hẹn cùng nở nụ cười. Lúc Mạc Hoài Hiên bước vào viện, trông thấy Cố Du và một nữ tử đang nhìn nhau mỉm cười, cô nương kia dung mạo khá đẹp, khi cười lên khiến cho người ta cảm thấy rất thư thái tự tại, mày hắn chau lại, phân vân không biết có nên tiến vào trong đình hay không. Mấy ngày nay Cố Du bị ép hơi gắt nên vô cùng mẫn cảm, chỉ cần là khi có Mạc Hoài Hiên xuất hiện, tim y sẽ nảy cực nhanh, sống lưng cũng tê dại khủng khiếp. Y thình lình đứng bật dậy, dáo dát nhìn quanh, lập tức tìm được thân ảnh của Mạc Hoài Hiên. Nam nhân thẳng tắp đứng yên một chỗ, yên lặng nhìn mình, trong đôi con ngươi đen láy dường như chất chứa ưu thương. Cố Du chấn kinh, sợ người nọ lại tới bắt mình, hoảng loạn chạy trốn khỏi đình. Diệp Trọng Cẩm không hiểu ra làm sao, đến khi thấy được bóng dáng của Mạc Hoài Hiên thì nhất thời chẳng biết nói gì, chỉ tiếc nuối thở than: “Biểu tỷ, xem ra hôm nay chỉ có ta và tỷ thưởng trà tán gẫu rồi.” An Linh Vi cong lên khóe môi, nàng không thấy có gì là tiếc nuối cả, ngược lại còn cảm thấy như vậy rất tốt, có Tiêu Dao vương cũng rất vui, nhưng nàng lại thích cùng biểu đệ trò chuyện hơn. Không biết có phải do ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy biểu đệ đối xử với mình rất tốt, rõ ràng tuổi tác nhỏ hơn nàng nhiều, vậy mà lại hiện ra tư thái quan tâm săn sóc cực kỳ thành thục. An Linh Vi thầm nghĩ, đợi qua thêm vài năm nữa, đến lúc biểu đệ nàng tìm vợ hiền, nàng nhất định sẽ thay đệ ấy tìm hiểu phẩm tính của nàng dâu tương lai thật cẩn thận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]