Dù Diệp Trọng Cẩm không muốn trưởng thành đến cỡ nào thì ba tháng sau y cũng phải bước qua tuổi mười lăm, ở Đại Khâu, độ tuổi này có nghĩa là đã đến tuổi thành hôn.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, ca ca y còn chưa có hôn phối thì còn lâu mới tới lượt y thành gia.
Nghĩ đến đó, Diệp Trọng Cẩm cong lên khóe môi, đôi mắt đen láy lóe lên thần tình sung sướng, trông không khác gì một con tiểu hồ ly ôm một bụng đầy ý xấu, thẳng thừng đối diện với đôi mắt tóe lửa của Cố Sâm.
Cố Sâm buông đũa bạc, nâng chung ngọc lên, buồn bực uống hết một chung rượu, âm u nhìn Diệp Trọng Cẩm, nhìn tới nỗi Diệp tiểu hồ ly mất tự nhiên, hắng giọng: “Nhìn ta làm gì?”
Cố Sâm trầm giọng: “Ngươi không chú tâm dùng bữa.”
“Sao thế được, ta rất chú tâm mà.” Có mới lạ.
Cố Sâm trầm mặc, đôi mắt thâm trầm sâu kín dán chặt lên người Diệp Trọng Cẩm, tự mình rót rượu uống tiếp.
Diệp Trọng Cẩm không thèm để ý đến hắn nữa, gắp cho mình một miếng ngó sen ngâm mật, lớp mật óng ánh kéo thành một đường đặc sệch chui vào miệng, trên môi không tránh khỏi dính phải ít nước sốt, nếu là bình thường y sẽ trực tiếp liếm hết cho xong, nhưng hiện tại có một ánh mắt cực nóng cứ đảo qua đảo lại trên mặt mình, Diệp Trọng Cẩm nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy vẫn nên móc khăn tay ra lau là an toàn nhất.
Y đang định làm vậy thì cổ tay bỗng dưng bị người ta nắm lại, gương mặt Cố Sâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-ngoc-ky-ngoai/1200610/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.