Trong Phúc Ninh Viện, Cố Sâm đứng tựa vào gốc hòe già, còn Diệp Trọng Cẩm ôm hộp bánh ngọt ngồi ở ghế đá kế bên, cái miệng nhỏ hoạt động không ngừng nghỉ. Ánh mặt trời len qua kẽ lá rơi xuống tán hòe, đáp lên gương mặt trắng nõn gần như không tỳ vết của y, khiến cho gương mặt như được khắc ra ấy càng nổi bật.
Có một khắc, Cố Sâm nhìn đến thất thần.
Đời trước A Ly cũng rất ham ăn, nhưng số người biết được chuyện này cực kỳ ít ỏi.
Trên đời này, có người yêu tiền tài, có người thì háo sắc, có người lại hâm mộ quyền thế, đương nhiên cũng không thiếu những người yêu thích ăn uống. Chỉ vì thân giữa cấm cung, một chút sở thích vặt vãnh cũng có thể trở thành nhược điểm trí mạng, mà thức ăn mỗi ngày là thứ có thể làm ra rất nhiều chuyện, hơn nữa còn rất khó đề phòng.
Trên đời làm gì có ai thích chết một cách bất minh bất bạch, Tống Ly càng không, cho nên thời thời khắc khắc y phải khắc chế tham vọng ăn uống của mình, khắc chế đến tận cùng, cuối cùng lại biến nó thành một loại chấp niệm mãnh liệt.
Cố Sâm vươn tay tới, đầu ngón tay thon dài xẹt qua khóe môi Diệp Trọng Cẩm, quẹt ít vụn bánh dính trên môi y, trước đôi mắt mở lớn của y, bình thản ngậm ngón tay đó vào miệng, híp mắt cười khen: “Ngọt.”
Mặt Diệp Trọng Cẩm thoắt cái đỏ bừng, ôm hộp bánh xoay người sang hướng khác, không muốn để ý cái tên lưu manh xấu xa kia nữa. Cố Sâm nhìn tấm lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-ngoc-ky-ngoai/1200591/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.