An Linh Vi năm nay chỉ mới mười tuổi, vẫn là một tiểu cô nương được nuông chiều, trước vừa bị dọa cho thiếu điều hồn phi phách lạc, sau lại bị người ta phun cho một mặt nước trà, búi tóc được chải chuốt xinh đẹp cũng ướt nhẹp, lần đầu tiên trong đời cô nàng chịu phải tủi thân ấm ức tới mức này, miệng mồm méo xẹo, hai mắt đỏ hoe, oanh liệt khóc rống lên, thê thảm không nỡ nào nhìn thẳng.
Đình viện yên tĩnh bỗng chốc vang vọng tiếng khóc của tiểu cô nương, tiếng sau dữ dội hơn tiếng trước, đàn chim tước trốn nắng trên cây hòe cũng không chịu nổi ma âm kinh tâm động phách ấy phải phành phạch vỗ cánh bỏ chạy tán loạn.
Diệp Trọng Huy nào giờ chưa gặp tình huống nào kinh khủng như vậy, ngơ ngẩn lau nước trà trên khóe môi, trong mắt là hoang mang tột độ.
“Biểu muội, muội đừng khóc…”
Vốn muốn dỗ dành vài câu, ai ngờ mở miệng vẫn là giọng điệu lạnh băng cố hữu, An Linh Vi vừa nghe, tiếng khóc càng vang dội.
Cố Sâm nhíu mày, lòng đang buồn bực sẵn, tiếng khóc của nha đầu này lại ầm ầm như sấm bên tai khiến toàn thân hắn càng thêm bức bối khó chịu, hắn trầm giọng quát lên: “Câm miệng cho cô!”
Không gian lập tức yên tĩnh trở lại, An Linh Vi ngước mắt, thấy một gương mặt mây đen giăng đầy đang trừng mình, thút thít vài cái, rồi lại hùng hồn gào khóc tiếp, khóc đến mức tưởng như muốn tắt thở tới nơi.
Cố Sâm dù không còn bao nhiêu kiên nhẫn nhưng cũng biết chuyện này mình có lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-ngoc-ky-ngoai/1200582/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.