Mấy ngày kế tiếp nhiệt độ vẫn không hạ bớt, Diệp Trọng Cẩm gầy đi rất nhiều, xác thật chịu không ít khổ. Tảng đá lấy lên từ hàn đàm hôm trước Cố Sâm cho người mang đến qua mấy ngày hè nóng đến đòi mạng đã mất dần tác dụng, nóng vẫn hoàn nóng, đêm đến Diệp Trọng Cẩm vẫn mất ngủ, ban ngày không tài nào vực dậy nổi tinh thần, hiện tại không khác gì viên pháo nhỏ, động tới là nổ ầm ầm. Hạ nhân trong viện ngày ngày trong cảnh nơm nớp lo âu, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ chọc cho tiểu chủ tử nhà mình phát hỏa. Hạ Hà thấy chủ tử mình tâm tình không tốt bèn lén dạy Tiểu Cát Lợi nói mấy câu làm y vui, nào ngờ lúc dạy thì suôn sẻ lắm, ai biết vừa đến trước mặt tiểu chủ tử, con chim ngu kia chỉ biết nói đi nói lại bốn chữ “Đại cát đại lợi!” Hạ Hà buồn bực mắng: “Chả trách tiểu chủ tử nói mày là con vẹt ngu, có sai miếng nào đâu.” An ma ma vỗ gáy nàng một cái: “Nha đầu ngốc này, tiểu bạch hổ đang nhìn nó chảy nước dãi kia kìa, nó làm sao nhớ nổi cái gì nữa.” Diệp Trọng Cẩm thấy vậy cười khẽ một tiếng, vói tay mở lồng chim, muốn chọc con chim ngu của mình một chốc, quả nhiên Tiểu Cát Lợi thấy được dị động, nhích móng rúc sát vào lồng, lông vũ run bần bật, sống chết không chịu ra, biểu thị rõ ràng bản thân sợ hãi bé bự đang nhỏ dãi nhìn mình bên dưới. “Bé bự” ngồi bên chân Diệp Trọng Cẩm, nghiêng đầu, đôi mắt vàng trà lập lòe lóe sáng, chăm chú quan sát vẹt nhỏ trong lồng, có lẽ nhìn ra con chim này sợ mình, tiểu bạch hổ đột ngột giơ vuốt đánh úp tới lồng chim, vẹt ngu bị dọa cho hoa dung thất sắc, ngoác mỏ kêu la thảm thiết, tiểu bạch hổ càng chơi càng hăng hái, giơ vuốt chụp không biết mệt. Diệp Trọng Cẩm che miệng cười trộm, cuối cùng cũng còn chút ít lương tâm, sợ con chim ngu này bị dọa chết, quay qua gọi người mang lồng chim treo lên cao, cách thật xa tiểu bạch hổ. Tiểu bạch hổ mất đi đồ chơi, chán nản dụi đầu vào chân tiểu chủ nhân của mình, tủi tủi hờn hờn “Au Au” một tiếng. Diệp Trọng Cẩm xoa nắn lỗ tai mềm nhỏ của nó, cười nói: “Mày đúng là một lão hổ giả, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, mới hôm qua còn bị một con chó dọa cho cong giò bỏ chạy, giờ lại đi bắt nạt một con chim, mày có còn là hảo hán nữa không?” Tiểu bạch hổ nghe không hiểu, lại dụi đầu vào chân y làm nũng. An Thị đúng lúc vào phòng, bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình kinh sợ, tuy nói con hổ con này còn nhát gan hơn một con mèo, nhưng mới nhìn tới vẫn không tránh khỏi thót tim một trận. “Mẫu thân.” Diệp Trọng Cẩm ngẩng đầu gọi. An Thị bước lại gần, kéo tay con trai cùng ngồi xuống giường, nhìn gương mặt đã gầy hóp của con, hốc mắt đỏ bừng, “Sao lại gầy nhiều như vậy, mẫu thân thật hận không thể bắn rơi mặt trời, để con của mẫu thân bớt khổ.” Diệp Trọng Cẩm bất đắc dĩ nói: “A Cẩm nào có gầy, do ngủ không đủ giấc nên sắc mặt hơi xấu chút thôi, đợi trời mát hơn là bình thường trở lại ngay.” “Mắt mẫu thân vẫn còn tốt, con đừng lừa mẫu thân, rõ là gầy đi nhiều thế này, giờ mới đầu tháng tám, con của mẫu thân còn phải chịu khổ không ít ngày nữa.” Nàng vuốt ve gò má đã mất không ít thịt của con trai, nén lại nước mắt chực trào, ngoái đầu ra sau gọi: “Lưu Ly, mang trái cây lại đây.” Diệp Trọng Cẩm đau đầu không thôi: “Mẫu thân, A Cẩm thật sự ăn không nổi nữa.” Lưu Ly đặt một khay sứ trắng lên bàn, bên trên bày một đĩa nho tím hồng, vài miếng dưa đã cắt, hai ba quả lê đã gọt vỏ, trắng hồng tím ba màu tương xứng, nhìn qua khá kích thích vị giác, lại thêm hương trái cây thanh ngọt lượn lờ, giữa tiết trời nóng bức càng khiến cho người ta thèm ăn. Lưu Ly khụy gối cúi người trước Diệp Trọng Cẩm, mềm giọng khuyên nhủ: “Tiểu thiếu gia, những thứ này được ướp lạnh dưới giếng hơn nửa canh giờ, vừa mát vừa thanh, rất ngon miệng, tiểu thiếu gia ráng dùng một ít đi, xem như vì tấm lòng của phu nhân cũng được.” Diệp Trọng Cẩm mím môi, dùng que gỗ xiên một miếng lê bỏ vào trong miệng, cười nói: “Mẫu thân, lê rất ngọt.” An Thị mỉm cười, ôn nhu nói: “Con thích là tốt rồi, mấy quả lê này đều từ thôn trang ngoại thành vận chuyển vào, hôm nay vừa đến, mấy ngày nay cửa thành giới nghiêm, may nhờ thanh danh phụ thân con xa gần đều biết, binh lính thủ thành mới bằng lòng dàn xếp, cho phép chuyển lê vào thành, chẳng qua muốn trở ra lại không dễ, đành sắp xếp ở tạm trong phủ ít hôm.” Diệp Trọng Cẩm xiên một quả nho đưa đến gần môi An Thị, thuận miệng hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại phong tỏa cửa thành?” An Thị ăn quả nho con trai đút, tránh đi ánh mắt con, không đáp. An ma ma đứng cạnh bỗng lên tiếng: “Lão nô nghe nói, hiện tại Hình Bộ, Đại Lý Tự và toàn bộ tướng sĩ của Mạnh gia đang lục soát tra xét khắp kinh thành, nghe đâu muốn lùng bắt gian dương đại đạo nào đó, nhưng mà gian dương đại đạo nào lại to gan đến kinh thành gây chuyện, không lẽ chán sống rồi sao? Hay là có nội tình gì?” Diệp Trọng Cẩm ngờ vực nhìn sang An Thị: “Mẫu thân phải chăng biết được chuyện gì?” An Thị bị con trai nhìn chằm chằm như vậy không tài nào chống đỡ được, đành cho lui hạ nhân trong phòng, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân cũng chỉ mới nghe được hôm qua, nghe nói thái tử điện hạ bị hành thích, sống chết không rõ, bên ngoài chỉ tung hỏa mù cho người ngoài thấy thôi, thật chất là đang lùng bắt dư đảng của thích khách, thái tử bị ám sát là chuyện lớn, tin này nếu truyền ra lòng dân sẽ loạn, cho nên mới lấy cớ bắt cướp để hành sự.” Tay Diệp Trọng Cẩm run lên, làm rớt luôn quả nho vừa xiên. “Mẫu thân, chuyện này mẫu thân nghe ai nói, có nhầm lẫn gì không…” Người nọ nhạy bén như vậy, sao có thể bị bọn đạo chích vô danh ám hại được. An Thị đáp: “Mẫu thân là nữ nhân, mấy chuyện cơ mật này đương nhiên là nghe được từ phụ thân con chứ đâu. Mấy hôm trước Thành vương phi còn mời chúng ta đến Từ Tâm Am ăn chay ít hôm tránh nóng, sau đó lại lỡ hẹn, giờ nghĩ lại, chắc là vì chuyện này rồi. Đúng rồi, hình như cùng hôm sinh thần của A Cẩm, thái tử sau khi qua khỏi môn cấm không hiểu sao lại trì hoãn ngoài cung, cũng chính vì thế kẻ gian mới được dịp đắc thủ.” “Hôm sinh thần…” Thấy hai mắt con trai mở to kinh ngạc, An Thị vội vàng an ủi: “A Cẩm đừng lo, ngự y trong cung có rất nhiều thuốc tốt, thái tử điện hạ cát nhân thiên tướng, nhất định bình an. Phụ thân con không muốn cho con biết cũng vì sợ con lo lắng, cục cưng, sau này con đừng gần thái tử quá, hoàng thất bọn họ nhìn từ ngoài thì phong quang vô hạn, bên trong lại chẳng sạch sẽ gì cho cam, mẫu thân rất sợ A Cẩm bị cuốn vào vòng xoáy đó, mai này thương tổn khắp người.” Đầu óc Diệp Trọng Cẩm ong lên, những lời dạy dỗ ân cần không lọt vào tai nửa chữ. Y nhớ tới đời trước, đời trước Cố Sâm cũng bị hành thích trong khoảng thời gian này, nhưng không phải bên ngoài cửa cung, mà ở ngay trong Đông cung của thái tử, chính y đã đỡ thay hắn một kiếm chí mạng ấy. Có một số việc y ngỡ bản thân đã quên, cũng là những việc mà y nên để nó vùi theo ký ức, vậy mà, vượt qua dòng Vong Xuyên rồi, y lại quên mất chén Mạnh Bà Thang. Những chuyện đã qua của đời trước, từng chuyện từng chuyện, đến cả một chuyện nhỏ không đáng kể nhất, thời khắc này, lại hiện lên rõ ràng như vậy. Một nội thị nho nhỏ ngã giữa vũng máu tươi, hai mắt tan rã, dùng hết hơi sức còn sót lại thốt lên lời khẩn cầu sau cuối. — Cầu thái tử điện hạ nhặt xác Tống Ly. Thiếu niên mặc cẩm bào thêu long trảo hoàng kim tôn quý ấy nắm chặt tay y, đôi mắt đen láy sáng ngời, giống như muốn hút đi linh hồn người khác vậy, người nọ nhìn y, nói với y rằng: “Thì ra tên ngươi là Tống Ly, ngươi muốn cô nhặt xác cho ngươi ư? Nếu cô không để ý một kẻ đã chết thì sao? Ngươi có nghĩ ngươi muốn gì khác nữa không? Chi bằng ngươi sống tiếp đi, chỉ cần ngươi còn sống, cô nhất định thỏa mãn ngươi, ngươi thấy thế nào?” Khi đó y nghĩ, thì ra vị thiên chi kiêu tử này còn có mặt bốc đồng như vậy, đến cả Diêm La Vương cũng bị người nọ làm cho chùng bước. An Thị ôm con trai vào lòng, thủ thỉ trấn an: “A Cẩm, bảo bối của mẫu thân, con làm sao vậy, sao đột nhiên không nói câu nào, con đừng dọa mẫu thân.” Diệp Trọng Cẩm ngẩng đầu, ngước mắt nhìn nàng, nói: “Mẫu thân, A Cẩm muốn vào cung.” An Thị chau mày đáp: “Không được, Đông cung hiện giờ rất loạn, con đi cũng không giúp được gì, không cần vội.” Diệp Trọng Cẩm nhẹ nhàng lên tiếng, ngữ khí lại không cho người khác từ chối: “Mẫu thân, hài nhi vẫn chưa có dịp hỏi thái tử điện hạ tên của tiểu bạch hổ, hài nhi phải đến Đông cung, nhất định phải đến Đông cung.” Đứa con này của nàng từ nhỏ đã có chủ kiến, luôn thông suốt mọi chuyện, nhưng nếu nói A Cẩm kiên quyết muốn làm chuyện gì, thì đây là lần đầu. An Thị trầm mặc một lúc thật lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý. Chạng vạng, tịch dương lặng lẽ nhuộm hồng non nửa bầu trời, xe ngựa Diệp gia lăn bánh tới cổng hoàng thành, Diệp tướng đích thân đưa ấu tử tiến cung. “Phụ thân, thái tử bị hành thích, lòng phụ thân nghĩ gì?” Đôi mày Diệp Nham Bách giật giật, ông vô cùng hối hận vì sao hôm trước nhanh mồm nhanh miệng kể chuyện này với phu nhân, bằng không hiện tại sẽ không rước phải cục phiền phức này. Diệp Nham Bách cân nhắc một lát, chậm chạp nói: “A Cẩm, con từ nhỏ thiên tư đã cao hơn người, phụ thân và tổ phụ con đều thấy rõ, nếu nghiêm khắc dạy dỗ, mai này thành tựu tuyệt đối không dưới ca ca con, nhưng chúng ta kéo dài thời gian không chịu dạy con đọc sách viết chữ, không cho con nhập học bái sư, con hẳn cũng biết nguyên do là gì.” Diệp Trọng Cẩm buông mắt, ngoan ngoãn đáp: “Con biết, tổ phụ và phụ thân lo cho sức khỏe hài nhi, sợ hài nhi mệt nhọc.” “Đó chỉ là nguyên nhân thứ nhất, thứ hai, là thứ mà thế gian không thể dung nhất, người thông minh. Từ xưa đến nay có rất nhiều kỳ tài tài cao ngút trời, nhưng kết cục thì mười người như một, tất cả đều ngã xuống rất sớm, để lại cho hậu nhân bao tiếc hận không thể giải bày, cái gọi là “Tuệ cực tất thương”[1] không phải không có cái lý của nó, phụ thân và tổ phụ chỉ muốn bảo vệ A Cẩm, không mong A Cẩm dính vào thế tục triều đình, chỉ mong con một đời bình an vui vẻ, tự tại tiêu dao, cho dù một chữ bẻ đôi cũng không biết, chưa chắc không phải là một loại may mắn.” [1] Tuệ cực tất thương: Người thông minh quá thường không có kết cục tốt. Diệp Trọng Cẩm mím môi, nói: “Phụ thân nói với A Cẩm rất nhiều, nhưng từ đầu chí cuối vẫn chưa trả lời câu hỏi của A Cẩm.” “A Cẩm!” Diệp Nham Bách xưa nay rất hiếm khi nổi giận, hơn nữa còn nổi giận với đứa con mà ông hết mực cưng chiều, ông nhìn con mình, giọng càng nghiêm khắc: “Phụ thân nói nhiều như vậy nhưng có vẻ như một chữ con cũng không thèm đặt trong lòng, thái tử bị hành thích không phải là chuyện mà con nên hỏi, lần này tiến cung, mục đích duy nhất là tạ ân và hỏi tên của tiểu bạch hổ, ngoài ra không còn gì khác, con hiểu chưa? Nếu con còn không nghe lời, chúng ta lập tức quay đầu xe ngựa trở về.” Diệp Trọng Cẩm siết chặt miếng ngọc bên hông, thanh âm thốt ra rất nhỏ: “Phụ thân, lời phụ thân nói A Cẩm đều hiểu, nhưng có một chuyện A Cẩm nghĩ mãi vẫn không hiểu, trong lòng phụ thân chứa giang sơn xã tắc, chứa bách tính lê dân, vì sao chỉ duy có thái tử điện hạ là phụ thân hà khắc, thậm chí thà rằng thái tử rơi vào tình cảnh thất thế cũng không nguyện thấy thái tử suôn sẻ bình an.” Diệp Nham Bách sau ngần ấy năm, lần đầu tiên chăm chú nhìn kỹ đứa con trân bảo của mình, đứa bé kia cúi đầu rất thấp, chỉ thấy được nửa gương mặt xinh đẹp, không hiểu sao ông lại cảm nhận rất rõ phần tủi thân ấm ức trên người con mình. Cho dù trưởng tử được người đời khen ngợi thông minh hơn người cũng chưa từng phát giác suy nghĩ bất thường chôn sâu trong lòng ông, vậy mà hôm nay lại bị đứa bé này hời hợt bóc trần tất cả. Đúng vậy, ông không mong Cố Sâm đắc thế. Hiện nay thánh thượng có sáu người con, không tính Ngũ hoàng tử thì còn lại năm. Bất kể là ai ngồi lên ngôi vị ấy ông đều tự tin nắm chắc một điều, Diệp gia có thể toàn vẹn lui về, duy nhất Cố Sâm là ngoại lệ. Không chỉ vì người này có tâm tư khác thường với A Cẩm, mà còn vì lòng dạ người này quá mức thâm trầm, khiến cho người ta vô thức sợ hãi, Diệp Nham Bách không sợ đánh cược, nhưng ông thua không nổi, sau lưng ông là căn cơ trăm năm của gia tộc, một bước sẩy chân, thua cả ván cờ. Lão gia tử vẫn thường hay nói, đợi sau khi lão gia tử chết, nhất định phải đem chi nhà mình tách khỏi gia phả Diệp tộc, không vào mộ phần tổ tiên họ Diệp, tránh cho cái mạch chẳng ra gì này chọc giận tổ tông. Nhưng nói thì nói vậy, người đọc sách xưa nay luôn chú trọng cái gọi là lá rụng về cội, nếu thật sự làm vậy, sợ là lão nhân gia chết không nhắm mắt, Diệp Nham Bách sao nỡ đành lòng. Năm xưa bất đắc dĩ đầu nhập quan trường, ngày nay muốn rút khỏi vốn đã khó càng thêm khó. Diệp Nham Bách lại là người đặt nặng chữ hiếu làm đầu, sao có thể trơ mắt nhìn cha mình ôm hối tiếc suốt quãng đời còn lại, cả khi nhắm mắt xuôi tay còn tự coi mình là tội nhân của cả tộc. Ông không chỉ muốn bảo vệ tộc nhân, mà còn muốn bảo vệ gia đình của mình, dốc lòng dốc dạ chỉ mong có thể bình an rời khỏi thế cục triều đình, ngày sau về lại Tân Châu làm một tiên sinh dạy học tự do nhàn nhã, tuổi già ngậm kẹo đùa cháu, cần gì quản kẻ ngồi trên long ỷ là ai. Lời thật khó nghe, mấy vị hoàng tử hiện tại của thánh thượng không có người nào tốt đẹp, ai ngồi lên vị trí đó cũng không có gì khác biệt. Tổ huấn của Diệp Thị là truyền tâm dạy chữ cho người, không phải phổ độ chúng sinh. Đối mặt với nghi vấn của ấu tử, Diệp Nham Bách chỉ lắc đầu: “Thái tử thất thế hay không không phải là chuyện mà phụ thân có thể định đoạt, A Cẩm, có lẽ con cho rằng phụ thân con lãnh huyết, nhưng chuyện của hoàng tộc, nhà ta ít nhúng tay vào chừng nào tốt chừng ấy, có thể không cần phải nhúng tay càng tốt.” Diệp Trọng Cẩm im lặng thật lâu, y không biết nên nói gì với Diệp Nham Bách, ngôi vị đó đã định sẵn chỉ thuộc về Cố Sâm, thời điểm này, chỉ cần một chút ân huệ, khẳng định sẽ tốt hơn là khoanh tay đứng nhìn. Hiện tại trong tay người nọ không có thực quyền, chuyện có thể làm được không nhiều, nếu giúp đỡ đúng lúc, với tính cách của người nọ, mai này sẽ ghi tạc trong lòng. Người ngoài có thể không đoán được, nhưng Diệp Nham Bách chắc chắn đã đoán ra, người phái thích khách hành thích thái tử chỉ có thể là vị Đại hoàng tử Cố Minh kia mà thôi. Cữu cữu của Cố Minh ở biên quan liên tục đẩy lui quân địch, chiến công hiển hách, danh tiếng đang trên đà lên cao, Diệp Trọng Cẩm cứ theo bản năng và thói quen của đời trước một mực lo nghĩ cho Cố Sâm mà quên rằng, lúc này ở trong mắt người khác, Đại hoàng tử tuy xuất thân thấp hơn, nhưng nếu đặt lên bàn cân để so với thái tử, phần thắng nghiêng về Cố Minh không ít. Vào cung, Diệp Nham Bách là ngoại thần, bị ngăn lại bên ngoài cửa điện, dõi mắt nhìn con trai nhỏ theo nội thị Đông cung tiến vào cổng lớn. Tính ra cũng đã ba năm có lẻ Diệp Trọng Cẩm không đặt chân đến nơi này, trang trí xung quanh không khác gì ba năm trước, tỳ nữ váy áo phấn hồng, cung nhân cẩm sam lam sắc, chẳng qua so với trước thì nhiều hơn chút mùi khó ngửi của thuốc thang. Ngũ hoàng tử Cố Du đang ngồi bên trong, đôi mắt khóc đến đỏ bừng, Cố Du năm nay đã qua mười một, dung mạo càng đẹp hơn so với ba năm trước, đôi mày thanh tú nhíu lại, khiến cho người ta nhìn mà luyến tiếc đau lòng, bên cạnh là một thiếu niên anh tuấn độ chừng mười lăm mười sáu tuổi đang mím môi đứng thẳng lưng bên cạnh, dáng vẻ như trúc, ngũ quan như ngọc, không ai xa lạ, là nhị công tử của Mạc gia. Thấy có người đến, Cố Du nén lại giọt nước mắt đang chực rơi xuống, thút thít một hồi mới tìm lại giọng nói: “A Cẩm, hoàng huynh bị thương, chảy rất nhiều máu…” Diệp Trọng Cẩm vô thức siết chặt nắm tay, mềm giọng an ủi Cố Du vài câu rồi nhấc chân tiến vào bên trong. Quả thật chảy rất nhiều máu, đã mấy ngày rồi mà mùi máu tươi vẫn còn lởn vởn khắp trướng. Mấy cung tỳ đang xông huân hương át bớt mùi, thấy y đến đồng loạt khom lưng hành lễ: “Thỉnh an tiểu công tử.” Diệp Trọng Cẩm gật đầu với bọn họ, bỗng nghe thanh âm thô ách từ trong trướng vọng ra, dường như còn mang theo ý cười rất nhạt: “Vết thương này của cô không lỗ.” Diệp Trọng Cẩm nhíu mày, bước nhanh lên trước, xốc lên màn lụa sắc vàng, gương mặt tiều tụy của người nọ tức khắc hiện ra trước mắt. “A Cẩm tới rồi.” Cố Sâm cười nói: “Thật không phải, cô còn nợ A Cẩm một câu, sinh thần vui vẻ.” Tim Diệp Trọng Cẩm tê rần, bỗng nhiên cao giọng mắng: “Ai thèm lời chúc của ngài, ngài bị thương nặng sắp chết tới nơi…” Sau đó chẳng cách gì thốt ra nổi nữa. Y dẫu sao cũng không phải là một đứa trẻ đơn thuần thật sự, không thể tùy hứng cố tình gây sự mãi được, nhất là trước mặt cái kẻ tiều tụy suy yếu này. Vậy mà Cố Sâm chẳng hề để ý mấy lời hờn giận gây sự của y, cười nói: “Lại gần đây, để cô ngắm A Cẩm một chốc, mấy ngày không gặp, cô rất nhớ A Cẩm.” Diệp Trọng Cẩm nhích tới cạnh giường, miệng vẫn còn lải nhải: “Ta tới là để hỏi tên của tiểu bạch hổ, nó rất hiểu chuyện, ta nghĩ nhất định đã được huấn luyện, hẳn có tên lâu rồi, gọi tung lung thì loạn mất.” Cố Sâm chỉ mãi nhìn y, không biết có nghe lọt chữ nào hay không, Diệp Trọng Cẩm lại nói: “Thái tử sao lại bị thương? Không phải võ công của ngài cao lắm sao, ai có thể đả thương được ngài?” Cố Sâm nắm lấy bàn tay mềm mại của y, thấy y không tránh né, hắn hài lòng cong lên khóe môi, nói: “Cô chỉ sợ, nếu cô không chịu vết thương này, nó sẽ rơi xuống người A Cẩm, cho nên đơn giản nhận lấy thôi.” Nếu nhân quả tuần hoàn là thật, có một số việc đã định trước có tránh cũng không thoát, chi bằng cứ để hắn gánh lấy tất cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]