Chương trước
Chương sau
Nháy mắt đã đến hai mươi tám tháng bảy, là ngày sinh của Diệp Trọng Cẩm.
Sáng sớm hôm ấy, tiểu thọ tinh nhà họ Diệp đang say mộng đẹp thì bị lay tỉnh, mơ mơ hồ hồ được hạ nhân thay cho một bộ xiêm y đỏ thẫm thêu vân văn như ý cát tường, đám nha hoàn cười chúc vài câu may mắn, Diệp Trọng Cẩm khách sáo cảm tạ rồi ban thưởng cho các nàng, trên bàn đã đặt sẵn túi gấm đựng bạc, An ma ma cho người phân phát xuống, hạ nhân trong viện người nào cũng tươi vui như trẩy hội.
Diệp Trọng Cẩm vươn vai duỗi lưng một cái, phàn nàn: “Sớm thế này, cả chim chóc còn chưa dậy, thọ tinh như A Cẩm vậy mà phải dậy sớm hơn chim.”
An ma ma cười nói: “Một năm mới có một lần, tiểu chủ tử nhẫn nại chút, lão thái gia tờ mờ sáng đã phái người đưa tặng một bộ nghiên mực Đại Sơn Ngọc làm quà mừng tuổi, cái nghiên mực bằng ngọc này ấy à, lão nô nghe nói lão gia đã hỏi xin mấy bận mà lão thái gia vẫn luyến tiếc không cho, đủ thấy lão thái gia thương tiểu chủ tử biết bao nhiêu.”
Diệp Trọng Cẩm nghe vậy vui vẻ hẳn lên: “Vậy chúng ta đến Khang Thọ Viện trước đi, A Cẩm phải cảm tạ ông nội mới được.”
Hạ Hà đang giúp Diệp Trọng Cẩm chải tóc, cười trêu: “Ôi chao, tiếc thay cho một nghiên mực tốt nhường ấy lại rơi vào tay tiểu chủ tử chúng ta, thật là phí của trời.”
Nàng công khai chê chữ viết của Diệp Trọng Cẩm khiến cho nha hoàn chung quanh che miệng cười ầm ĩ.
Ai bảo vợ chồng thừa tướng đại nhân yêu thương cục cưng này quá sức tưởng tượng của người thường, cứ lề mề không cho con trai nhỏ nhà mình nhập học, mãi đến đầu năm nay cảm thấy đã không thể trì hoãn thêm được ngày nào nữa, hai vợ chồng mới thay nhau lần lượt dạy cho con quen mắt vài mặt chữ, cũng may tiểu thiếu gia nhà họ là một người hiếu học, rất chăm chỉ cầm bút luyện chữ. Nếu mà phẩm tính này rơi vào con nhà người khác, các trưởng bối có lẽ sẽ vui đến thiếu điều bắt loa thông báo cho cả làng cả xóm cùng biết con mình chăm ngoan cỡ nào, chỉ tiếc tướng phủ này lại khác, già trẻ lớn bé trong nhà tuy cũng khích lệ hết lời, nhưng hết người này tới người khác lại giỏi chém gió tới nỗi không thèm chớp mắt lấy một cái: “Ôi chao nhìn xem này, chữ của A Cẩm đẹp như thế rồi, không cần vất vả luyện thêm nữa làm gì.”
Nói tới nói lui thì ra là sợ tiểu tổ tông nhà họ mệt nhọc cả thôi.
An ma ma nhíu mày, chỉa ngón trỏ vào gáy Hạ Hà chọt chọt mấy cái, nghiêm mặt răn dạy: “Cái con nha đầu này, tiểu chủ tử ngày thường nuông chiều ngươi riết rồi ngươi không còn phân được lớn nhỏ, đến cả lão thái gia còn chưa chê chữ viết của tiểu chủ tử câu nào, ngươi lại dám lấy ra pha trò, còn dám nói bậy nữa, cẩn thận da của ngươi.”
Hạ Hà biết An ma ma đang dọa mình, rụt cổ xin tha: “Ma ma, ma ma trách oan Hạ Hà rồi, Hạ Hà đang khích lệ tiểu chủ tử ấy chứ, nào dám đem ra chê cười.”
Diệp Trọng Cẩm hừ một tiếng: “Muốn chê cười thì cứ chê cười đi, chữ ta hiện tại viết không ra hình ra dáng, đợi một thời gian nữa xem, nhất định sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt, cái gọi là ba ngày không gặp kẻ sĩ, gặp lại phải nhìn với con mắt khác xưa là thế nào!”
Chữ viết đời trước của y xem như bỏ theo đời trước luôn đi, bây giờ mà lộ chữ ra, lớp ngụy trang cuối cùng sợ là không giữ nổi, chữ của y do Cố Sâm dạy, nói thế nào cũng mang chút bóng hình nét chữ của hắn, người bên ngoài có thể không nhận ra, nhưng Cố Sâm liếc mắt một cái sẽ nhìn thấu hết mọi chuyện.
Thay đổi bút tích thì dễ, thay đổi thói quen nhỏ trong bút tích thì rất khó, y hiện tại chỉ là một đứa trẻ chưa biết chữ thì cứ yên phận làm một đứa trẻ chưa biết chữ, bỏ hết kinh nghiệm và thói quen cầm bút của đời trước, kiên nhẫn học lại từ đầu, tuy cực hơn người thường một chút, nhưng qua một khoảng thời gian nữa chắc chắn sẽ ổn định lại thôi.
An ma ma cười khen: “Chính là như vậy, trong người tiểu chủ tử là huyết mạch Diệp gia, đương nhiên mang mệnh Văn Khúc Tinh chứ chạy đâu cho khỏi, cho dù hiện tại chữ viết chưa tốt thì cũng do tuổi tiểu chủ tử còn quá nhỏ, sớm muộn gì rồi cũng được như đại thiếu gia, chữ nào chữ nấy đẹp còn hơn cả tranh vẽ, tuyệt đối không uổng phí vật quý mà lão gia tử tặng.”
Hạ Hà nhanh miệng hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, tiểu chủ tử của chúng ta thông minh nhất, sớm muộn gì cũng luyện thành chữ đẹp!”
Mấy nha hoàn còn lại cũng hùa vào hòng lừa gạt cho qua chuyện, lòng cứ lo tiểu chủ tử để bụng rồi khắc khổ luyện chữ ngày đêm, nếu mà mệt rồi hại đến thân thể, hạ nhân trong viện ai cũng đừng mong dễ chịu.
Trời mới sáng nên không quá nóng, mấy cậu chim tước trên cành líu ríu ca vang, lão gia tử ngồi trước cửa sổ, chăm chú lật xem một quyển sách trông có vẻ khá cũ về kỹ thuật đánh cờ, thỉnh thoảng quay lại bàn cờ chỉnh chỉnh xếp xếp bố cục hai quân, bỗng nghe tỳ nữ bên ngoài thông báo: “Tiểu thiếu gia đến ạ.”
Cánh cửa gỗ kẽo kẹt đẩy ra, bé trai lấp ló thò đầu vào nhìn thử, vừa trông thấy lão gia tử thì lập tức nở nụ cười ngọt ngào: “Ông ơi, A Cẩm rất thích quà mừng của ông.”
Lão gia tử cười híp cả mắt, kéo cháu ngoan lại gần mình: “A Cẩm thích là tốt rồi.”
“Nghiên ngọc tốt như vậy lại cho A Cẩm dùng hình như có hơi lãng phí, A Cẩm nghe nói phụ thân thích cái nghiên này lắm, A Cẩm đem tặng cho phụ thân được không ạ?”
Lão gia tử nhướng mày: “Ông tặng cho A Cẩm dùng thì sao có thể nói là lãng phí được, A Cẩm của ông là phúc tinh trời ban, dùng thứ tốt nhất là chuyện rất hiển nhiên, còn về phụ thân A Cẩm ấy à…” Lão gia tử hừ một tiếng: “Nó đường đường là thừa tướng đương triều, muốn loại nghiên mực nào mà chẳng có, nào thiếu một cái nghiên ngọc này.”
Diệp Trọng Cẩm le lưỡi cười, lòng tự nhủ, nếu đã như vậy thì không phải do y không thể bỏ thứ yêu thích, lão gia tử không cho thì y cũng không còn cách nào khác.
Nhìn cháu trai tinh nghịch tràn đầy sức sống, lão gia tử vui lắm, xoa đầu cháu mình, cảm khái: “Chớp mắt mà A Cẩm nhà chúng ta đã bảy tuổi rồi rồi cơ đấy. Còn nhớ lúc A Cẩm vừa chào đời, chỉ lớn chừng này thôi.”
Lão gia tử giơ tay ước lượng một chốc rồi như chìm sâu trong hồi ức, than thở: “Trông chẳng khác gì con mèo nhỏ, tiếng khóc cũng yếu ớt như tiếng mèo con kêu, so với lúc ca ca con ra đời thì nhỏ hơn nhiều lắm, mặt mày nhăn nhúm như khỉ ấy, ai mà ngờ được, lớn lên lại ưa nhìn thế này cơ chứ.”
Diệp Trọng Cẩm rúc vào lòng ông, tinh nghịch nháy mắt mấy cái: “Ông nội lúc còn trẻ nhất định là rất đẹp trai, A Cẩm và ca ca đều giống y như ông nội.”
Lão gia tử nghe xong sửng sốt hồi lâu, sau đó bật cười ha hả: “Cũng không hẳn đâu, bà nội đã mất của con năm xưa chính là đệ nhất mỹ nhân của thành Tân Châu đấy, chẳng hiểu sao vừa gặp đã thương ông, tiết Thất Tịch[1] năm ấy, bà ngồi trên trà lâu, ông trùng hợp đi ngang qua, bà ấy vậy mà lấy khăn tay trên người ném lên đầu ông, còn giả vờ là không cẩn thận đánh rơi, thật ra ông biết hết, bà ấy có ý với ông nên mới làm như vậy đấy mà.”
[1] Nguyên văn 乞巧节 – Khất Xảo Tiết, là tên gọi khác của lễ Thất Tịch.
“…”
Diệp Trọng Cẩm nghĩ, nếu quả vậy thì lão thái thái đã tự tát vào cái xuất thân danh môn khuê tú của mình thật, cho dù vừa gặp đã thương người ta thì nào có khuê tú nhà ai cả gan ném khăn tay của mình lên đầu nam nhân trước bao nhiêu con mắt, hẳn là thật sự vô ý đánh rơi, chẳng qua thấy lão gia tử vui vẻ như vậy, y cũng không muốn chọc vỡ sự thật, ngọt ngào hùa theo: “Bà nội nhất định là nhìn trúng ông nội anh tuấn tiêu sái rồi.”
Ông cháu hai người nói chuyện vô cùng thích ý, mãi đến khi Diệp Nham Bách sai người đến thúc giục dùng tảo thiện mới thôi.
Ngày thường vào giờ này Diệp Nham Bách đã lâm triều, Diệp Trọng Huy đến thư viện, những người còn lại đều tự dùng bữa sáng trong viện của mình, bữa trưa và tối thì ngồi cùng một mâm, lão gia tử thích thanh đạm, tuổi tác đã cao nên kiêng kỵ rất nhiều, bình thường không hay ăn cùng con cháu trong nhà, trong Khang Thọ Viện cũng có một phòng bếp nhỏ chuyên chuẩn bị thức ăn riêng cho lão gia tử. Nhưng hôm nay là sinh thần của Diệp tiểu thiếu gia, trong nhà đương nhiên phải náo nhiệt hơn hẳn ngày thường.
Lão gia tử nắm bàn tay nhỏ của cháu trai dắt đến tiền thính, giữa đường gặp cháu trai lớn cũng đang đến tiền thính. Diệp Trọng Huy bước lên vài bước, quy củ chào hỏi: “Tổ phụ, A Cẩm.”
Lão gia tử gật đầu: “Hôm nay không đến thư viện sao?”
Diệp Trọng Huy đáp: “Hồi tổ phụ, hôm nay là sinh thần đệ đệ, hôm qua tôn nhi đã xin phu tử cho nghỉ để bồi A Cẩm một hôm.”
Lão gia tử hài lòng gật đầu, trưởng tôn này của ông thứ gì cũng tốt, chỉ có cái tính hờ hững không mặn không nhạt với bất cứ chuyện gì là không tốt chút nào, thành tài tất nhiên quan trọng, nhưng nếu không có nhân tình thì bụng đầy tài hoa cũng chỉ bằng thừa. Cũng may trong lòng nó vẫn còn đệ đệ nó, vẫn chưa tới mức lãnh cảm lạnh lùng.
Diệp Trọng Cẩm nghiêng đầu, nở nụ cười giảo hoạt: “Vậy ca ca có chuẩn bị quà cho A Cẩm không đó?”
Khóe môi Diệp Trọng Huy nhếch lên một độ cong thật nhỏ: “Có năm nào ca ca nợ quà sinh thần của A Cẩm chưa? Vừa mới từ viện tử của đệ bước ra đây, không ngờ đệ lại đang ở chỗ của tổ phụ, ca ca giao cho An ma ma cất hộ rồi, đệ ăn sáng xong về phòng nhìn xem có thích hay không.”
So với lão gia tử ra tay rộng rãi, quà mừng năm nào của ca ca y cũng rất quý, hơn nữa rất hợp với sở thích của y, Diệp Trọng Cẩm giả vờ ngại ngùng, bẽn lẽn nói: “Đa tạ ca ca.”
Ba ông cháu dẫn nhau vào tiền thính, vợ chồng Diệp Nham Bách và cả nhà Diệp Minh Khôn đã ngồi đợi trước bàn.
Diệp Minh Khôn thân là trưởng bối, ra tay cũng rất hào phóng, tặng cho cháu trai một bộ tranh chữ của danh gia tiền triều, chính là cái loại tác họa của danh gia đã qua đời mà Diệp Trọng Cẩm thích nhất, giá trị liên thành. Diệp Nhược Dao tặng một cái túi hương tự may, bên trong đựng mấy loại dược an thần, đường kim mũi chỉ may rất khéo, thậm chí còn khéo hơn cả tú nương có tay nghề giỏi nhất kinh thành, Diệp Trọng Cẩm đeo túi lên hông, thành tâm cám ơn đường tỷ của mình.
Lễ vật của Diệp Vân Triết ngược lại khá thần bí, còn dùng vải đỏ che lại, vén lớp vải lên, thấy được bên trong là một con vẹt lam nho nhỏ, cái mỏ nhọn màu vàng, móng vuốt đỏ tươi bắt mắt.
Diệp Vân Triết ôm lồng chim lên, hào hứng nói: “A Cẩm đệ đệ, ta biết đệ không thiếu thứ gì, nghĩ tới nghĩ lui, đệ ngày thường chỉ ở trong viện dưỡng bệnh chắc là rất chán, con vẹt này biết nói nữa đấy, dùng để giải sầu cũng không tệ.”
Cả phòng rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng đập cánh của vẹt nhỏ là rõ ràng.
Bọn họ là thế gia thư hương, với mấy loại thú tiêu khiển như chơi chim đấu dế luôn chướng mắt, cho rằng mấy thứ này dễ khiến cho đầu óc con người mê muội, ý chí mài mòn, chỉ có những kẻ ăn chơi đàn đúm mới trầm mê yêu thích, dẫu có muốn làm quà tặng thì cũng không nên đem ra trước bàn tiệc, huống chi hôm nay còn là lễ sinh thần quan trọng, ngay cả An Thị xưa nay ôn hòa cũng không cười nổi.
Diệp Vân Triết không hiểu nội tình ra làm sao nhưng vẫn nhìn ra được không khí chung quanh có gì không đúng lắm, lúc này mới biết mình có lẽ lại làm sai nữa rồi, trong lòng ấm ức không thể nói thành lời, con vẹt này phải mất không ít tiền dành dụm mới đổi được, nếu không phải mừng sinh thần của A Cẩm đệ dệ, hắn còn lâu mới chịu đem tặng cho người khác. Diệp Minh Khôn nhíu chặt lông mày, đang định mở miệng răn dạy con mình một trận thì thoáng thấy đứa bé bên kia cong cong khóe môi, dường như đang cười.
Khuôn mặt trắng nõn đáng yêu rạng rỡ hẳn lên, bầu không khí nghiêm túc nháy mắt tan biến đi đâu hết, chỉ còn mỗi nụ cười ấm áp như rưới mật đường của đứa bé ấy.
Diệp Trọng Cẩm nhận lồng chim, vươn ngón trỏ chọt chọt đầu vẹt con, vẹt con còn rất nhỏ, nhỏ hơn bàn tay của y nữa, bị y chọt một cái thì ngoẹo đầu, nó hoảng sợ xoay đầu nhìn thủ phạm phi lễ với mình, móng vuốt nhỏ cũng nhích dần vào trong.
Diệp Trọng Cẩm bật cười khúc khích, ngẩng đầu nhìn đường huynh, nghiêm túc nói: “Cảm tạ Vân Triết ca ca, A Cẩm rất thích vẹt nhỏ, nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
“Không khách khí, đệ thích là tốt rồi.” Diệp Vân Triết ấp úng đáp, hắn cứ như rơi giữa sương mù, còn tưởng sẽ ăn no một trận mắng, thế mà tình huống đột nhiên xoay ngược lại rồi.
Lão thái gia hiền hòa cười nói: “Vân Triết có lòng, món quà này còn thú vị hơn quà của lão phu nữa đấy, mới nãy A Cẩm còn nói là thích quà của ông nhất, bây giờ xem ra, có phải đã đổi thẻ rồi không?”
Diệp Trọng Cẩm ôm lồng chim vào lòng, miệng lẩm bẩm: “Cái này là ông nội tự nói đấy nhé, A Cẩm không có nói gì hết.”
Lão gia tử bật cười ha hả, ôm cháu trai vào chỗ ngồi, hạ lệnh: “Mở tiệc đi, bọn trẻ phỏng chừng đói lắm rồi.”
Đối với lão nhân gia nửa người đã xuống mồ như lão gia tử mà nói, lễ tiết thế tục đều chẳng thể bì được với nụ cười rạng rỡ của cháu ngoan, chỉ cần A Cẩm của ông vui, chuyện gì cũng là chuyện tốt.
Lão gia tử đã lên tiếng thì ai dám nói lễ vật này không tốt nữa? Thế chẳng phải muốn trái ý lão gia tử sao? An Thị tuy lòng không vui nhưng cũng miễn cưỡng nặn ra nụ cười thường thấy, ai bảo con trai mình là một bình mật không đáy, khiến cho người ta không cách gì nổi giận trước mặt nó được, nàng quay qua giục hạ nhân mang mỳ trường thọ dọn lên.
Diệp Nhược Dao là người hoạt bát, rất nhanh đã tụm thành một nhóm với đường đệ, vây quanh lồng dạy vẹt con nói, không khí vui vẻ lại khôi phục, vợ chồng Diệp Minh Khôn cũng thở phào nhẹ nhõm, lòng lại càng thêm yêu thích đứa cháu trai nhỏ này hơn.
Diệp Trọng Cẩm quả thật rất thích vẹt con, y cũng biết dòng dõi như Diệp gia khó tránh không vừa mắt mấy trò chơi chim đá dế, nhưng ngặt nỗi y lại thích không bỏ được.
Y chọt chọt cái mỏ vàng của vẹt nhỏ, vẹt nhỏ thức thời “chíp chíp” mấy tiếng, y bật cười: “Nói “Đại cát đại lợi” nào.”
“Chíp chíp.”
Diệp Trọng Cẩm lặp lại: “Nói, đại cát đại lợi, đại cát đại lợi.”
Vẹt nhỏ: “Chíp chíp, chít chít…”
Lại cố dạy mấy lần, con vẹt đần kia vẫn học không xong, Diệp Trọng Cẩm cũng không giận, trái lại hứng thú nghĩ, Diệp Vân Triết này có lẽ là cùng một loại người với mình.
Thích hưởng lạc thì có gì không tốt, người sống một đời không phải sống để làm hài lòng người khác, lúc nào cũng phải ý tứ thủ lễ, đè nén mọi thứ, phải làm một thánh nhân phẩm tính cao thượng, đợi khi già rồi hối hận thì đã muộn, ví như lão gia tử đó thôi, đến từng tuổi này rồi, suy nghĩ thấu đáo hơn thời trẻ, cho nên khi nãy mới lên tiếng giải vây cho Diệp Vân Triết.
Trở lại Phúc Ninh Viện, An ma ma đã đứng đợi ở cửa, tuy chưa tới chính ngọ nhưng trời đã nóng đến đòi mạng rồi.
Diệp Trọng Cẩm chạy lại gần, móc khăn tay trong người ra rồi nhón chân lau mồ hôi cho An ma ma: “Ma ma hồ đồ rồi sao, trời độc như vậy, ma ma không ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, đứng đây phơi nắng để làm chi.”
Lòng An ma ma như được tưới mật, cúi người nhìn tiểu chủ tử của mình, giọng đầy lo lắng: “Tiểu chủ tử, thế này không tốt lắm đâu, lão nô tự làm được rồi.” Nói rồi nhận khăn tự lau mồ hôi trên trán, ngập ngừng nói tiếp: “Thật ra… vừa nãy thái tử điện hạ cho người tặng lễ vật, có điều…”
Thấy tiểu chủ tử ngờ vực chớp mắt mấy cái, An ma ma bất đắc dĩ nói: “Lão nô không nói được, tiểu chủ tử mau vào phòng rồi tự xem đi.”
An ma ma nói vậy càng chọt trúng lòng hiếu kỳ của Diệp Trọng Cẩm, y đem lồng chim trong tay giao cho bà: “Quà Vân Triết ca ca tặng cho A Cẩm đấy, ma ma giúp A Cẩm chăm sóc nó một lát nhé.”
Xưa nay Diệp Trọng Cẩm vẫn gọi Diệp Vân Triết là đường huynh, hôm nay đổi thành “ca ca” rồi, có thể thấy tiểu thiếu gia yêu thích món quà này nhường nào, An ma ma xốc vải đỏ phủ quanh lên nhìn thử, mặt mày tức thì biến sắc.
“Vân Triết thiếu gia tặng một con vẹt?”
Diệp Trọng Cẩm cười nói: “Con vẹt này còn biết nói chuyện nữa cơ, đợi A Cẩm rảnh rỗi sẽ dạy nó.”
Hạ Hà và đám nha hoàn đều ngứa ngáy hiếu kỳ, xúm lại gần xem cho bằng được, An ma ma lại chau mày nghĩ, đường thiếu gia tặng chim chóc, thái tử điện hạ tặng “đồ chơi”, hết người này tới người khác cứ muốn dụ dỗ tiểu chủ tử ngoan ngoãn của bà bước vào con đường ăn chơi là sao vậy?
Lòng An ma ma buồn bực không vui nhưng ngoài mặt không dám nói ra, tiểu chủ tử tuy còn nhỏ nhưng chủ ý rất vững vàng, nếu đã chịu nhận, lão thái gia và lão gia cũng không có ý kiến gì thì nào tới phiên một nô bộc như bà khoa tay múa chân trước mặt chủ.
Diệp Trọng Cẩm dẫn đầu đám người tiến vào phòng, thấy trên bàn đặt một quyển sách được đóng gói rất đẹp mắt, y đến gần, lật sách ra, trang thứ nhất là hình ảnh một bé con trắng mềm mặc một cái yếm đỏ, hai chân để trần, đang ngồi bệt dưới đất cười khúc khích, nét mặt ngây thơ, tràn đầy linh khí.
Từng trang từng trang, đứa bé kia ngày một lớn, mỗi một trang là một thần thái và y phục khác nhau, khi thì ngồi xổm trước bụi hoa, khi đứng giữa trời hoa tuyết, có dáng vẻ mỉm cười, có cả lúc bĩu môi hay những lúc mím môi nhíu mày buồn bực, tất cả đường nét và thần sắc đều chọc người yêu thích không thôi, dẫu biết người trong mấy bức họa này là mình, Diệp Trọng Cẩm vẫn bị chọc cười.
Xem đến trang cuối tập tranh, đứa bé ấy đã lớn thành một tiểu nam hài, lúc này đang ngồi trên một cái xích đu, quay đầu lại nở nụ cười rạng rỡ…
Sau cùng đề một dòng chữ:
Chỉ mong tai không nghe điều tiếng, mắt không thấy vết nhơ, lòng không mang dung tục. Tùy tâm ngắt vài cành hoa mới, ngang dọc tung hoành.
Diệp Trọng Cẩm cẩn thận đóng sách lại, ý cười trong mắt vẫn chưa phai, đây là quà sinh thần của ca ca y. Cố Sâm không thể nào đào ra được loại tâm tư tỉ mỉ như thế này, từ đời trước đã vậy rồi, người nọ cho y thứ gì đều trực tiếp và ngang ngược như tính cách của người nọ, tài vật, quyền thế, đều như vậy.
Y vừa nghĩ đến đó, từ đâu bỗng vang lên tiếng “auuu” non nớt, Diệp Trọng Cẩm còn nghĩ chắc mình nghe lầm rồi, vậy mà vừa cúi đầu nhìn thử, chân mình lại đang làm gối cho một tiểu gia hỏa, nhóc kia còn cọ cọ quả đầu nhỏ xù lông lên chân y, dáng vẻ thân thiết như thể cả hai thân quen lắm.
Diệp Trọng Cẩm há mồm, chân giật lùi về sau, bàng hoàng giơ nắm tay tròn vo lên dụi dụi hai mắt mấy cái mới mở ra nhìn lại lần nữa, con thú nhỏ vẫn không biến mất mà ngang nhiên ngồi cạnh chân y, mở to đôi mắt vàng trà nhìn y, thậm chí còn phẩy đuôi qua lại, “ư ử” ngâm lên hai tiếng.
“Ma… Ma ma!!”
An ma ma ôm lồng chim hối hả chạy vào, hấp tấp đáp lời: “Lão nô đây, lão nô đây, tiểu chủ tử xảy ra chuyện gì rồi?”
Diệp Trọng Cẩm hít sâu một hơi, giơ tay chỉ chỉ vật nhỏ dưới chân, An ma ma vừa nhìn đã hiểu, đau khổ giải thích: “Hồi tiểu chủ tử, đây là quà sinh thần do thái tử điện hạ tặng.”
Diệp Trọng Cẩm trầm mặc rồi lại trầm mặc, con thú này trông hệt như một con mèo, hơn nữa còn rất thích làm nũng dính người, nhưng mà… nhưng mà nó là một con bạch hổ con mà!!!
Bé bạch hổ ngước nhìn con vẹt trên tay An ma ma, đôi mắt màu trà đột nhiên sáng rỡ, tưởng đâu đã đến giờ ăn của mình nên bổ nhào qua, hổ con mặc dù chỉ chừng nửa tuổi, nhưng sức lực lại không thể xem thường, lồng gỗ rơi bộp xuống mặt đất, vẹt con bên trong hoảng loạn đập cánh, “quang quác” cầu cứu.
“Đại cát đại lợi, đại cát đại lợi!”
Khóe môi Diệp Trọng Cẩm giật giật mấy cái, nói: “Xem kìa, không phải đã nói được rồi sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.