Hai tỷ đệ Diệp Nhược Dao ngồi trước bàn cơm bốn mắt nhìn nhau, tình huống quái đản này họ nên làm gì mới tốt đây?
Diệp Nhược Dao là một cô nương tính tình đơn thuần, không nén được tò mò gượm hỏi: “Xin hỏi vị điện hạ kia… chẳng hay là quý nhân phương nào? Sao A Cẩm đệ đệ lại sợ như vậy?”
Hạ nhân ở đây đã được quản giáo, chuyện phát sinh trong viện tử của tiểu thiếu gia không được truyền ra ngoài, nếu không cẩn thận lỡ lời, không đơn giản chỉ đánh gãy chân rồi bán đi là xong chuyện, nhất là những chuyện liên quan đến vị quý nhân của Đông cung kia, hơi sơ sẩy chút là có thể liên lụy tới cửu tộc, bởi vậy hạ nhân trong viện chỉ có thể mắt điếc tai ngơ, miệng mồm ngậm thật chặt.
So ra thì Diệp Vân Triết hiểu biết nhiều hơn tỷ tỷ mình một chút, phàm những ai được gọi là “điện hạ” đương nhiên là dùng để chỉ nhóm hậu duệ của hoàng thất, nói cho rõ ra chính là đám hoàng tử công chúa, long tử long tôn thân phận cao quý hơn người kia thôi, làm gì cho phép thường dân bọn họ nhiều lời lắm chuyện.
Diệp Vân Triết kéo tay áo Diệp Nhược Dao, nói nhỏ vào tai tỷ tỷ mình: “Tỷ tỷ đừng quên nhắc nhở của mẫu thân.”
Diệp Vương Thị không chỉ dặn dò bọn họ không được quấy rầy đường đệ A Cẩm mà còn dặn đi dặn lại một điều, mấy ngày ở nhờ trong phủ phải bưng tai bịt mắt, khóa chặt cửa miệng, tựu chung gói gọn trong sáu chữ: ít nghe ít nhìn ít hỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-ngoc-ky-ngoai/1200572/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.