Bài trí của Mặc Viên mang đậm tính cách chủ nhân, tuy đang độ đầu hạ, trong viên chỉ có vài chậu hoa khóm cỏ, quanh năm suốt tháng trầm mình trong tẻ nhạt và lạnh lẽo, không kiếm đâu ra cảnh trí gì đặc biệt để luận bàn hay thưởng thức.
Lúc này Diệp Trọng Huy đang ngồi trong lương đình, sau khi nhận được thông báo của hạ nhân, hắn không đến tiền thính ngay để gặp khách mà thong thả ngồi trong đình uống một chung trà thanh nhiệt, ngoại hình Diệp đại công tử thừa hưởng hoàn toàn từ Diệp tướng, tuấn duật thanh cao, nhưng xét về tính tình, so với Diệp tướng khéo đưa khéo đẩy luôn có thể tùy cơ ứng biến, Diệp Trọng Huy lại thuộc dạng người nghiêm cẩn chính trực, thậm chí khi thưởng trà trong chính viện tử của mình cũng không buông thả tác phong.
Vừa đặt chung trà rỗng xuống bàn, nhấc mắt đã thấy bóng dáng quen thuộc chạy ù đến, hai mắt Diệp Trọng Huy ngập lên ý cười.
Đứa bé phấn điêu ngọc mài so với ba năm trước tuy có cao hơn chút đỉnh, nhưng nhìn chung vẫn nhỏ bé xinh xắn như vậy, gương mặt trắng nõn như đang tức giận chuyện gì, đôi mày cũng nhăn tít lại, tỏa ra một loại thần vận đặc biệt như được bút mực phiêu dật nhất họa ra, đôi mắt đen lấp lánh dưới ánh dương, từ xa nhìn lại ngỡ như bên trong đôi con ngươi trong veo ấy cất giấu một khoảng trời đầy sao sáng, linh khí ngập tràn, khiến cho người ta không cách gì chuyển dời tầm mắt.
Kể cả chính bản thân Diệp Trọng Huy ngày ngày nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-ngoc-ky-ngoai/1200569/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.