Long nhìn Ngân mừng mừng tủi tủi, vừa cười vừa khóc ôm lấy con trai, bất giác trong lòng anh dâng lên niềm vui ấm áp lắm. Niềm vui của cô ấy cũng làm anh vui, thật là kỳ lạ. Từ khi quen Ngân đây là lần đầu tiên Long thấy cô vui đến như vậy. Con trai cô ấy chậm chạp vậy sao, thật tội nghiệp. Thằng cu cũng lơn lớn rồi, độ này nhiều đứa khôn ngoan lanh lợi có khi còn biết cãi lại, có đứa còn biết lý luận rồi, vậy mà giờ nó mới hiểu lời người lớn, mới biết chủ động phản hồi lại thôi cũng khiến cô ấy vui đến trào nước mắt. Anh bất giác mỉm cười, ánh mắt trìu mến nhìn hai mẹ con. Tự dưng anh cũng muốn ôm hai mẹ con cô ấy vào lòng. Dường như càng lúc anh càng yêu cô ấy hơn mất rồi!
Ngân nhận anh ra ánh mắt của Long, cô ngài ngại buông cu Mầm ra, tay xoa xoa má con. Anh ấy nhìn cô ấm áp như vậy là lần đầu cô được thấy, trong lòng cô cũng ấm áp theo. Ngân lau nước mắt trên mặt, cô khẽ mỉm cười với Long:
– Anh đã ăn tối chưa, hay ăn tối với em rồi mình đi đâu thì đi.
– Anh đến định đưa em và con đi ăn nhưng con đang ăn rồi thì cứ cho con ăn xong đã.
Long vẫn chăm chú nhìn Ngân làm cô hơi ngường ngượng. Lúc nào anh cũng dành cho cô ánh mắt si tình như thế, lúc này lại càng rõ ràng hơn vì chẳng có gì anh cần phải che đậy cả. Nếu không phải lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-ngan-ben-them/3387485/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.