Chuyện đi làm lại này đã lâu Ngân không nhắc đến kể từ lúc cu Mầm được hai tuổi, cũng là độ tuổi cô cảm thấy có thể quay lại công việc. Bảo xoay đầu lại chau mày nhìn Ngân, anh hỏi bằng tông giọng không thoải mái:
– Em đi làm rồi nhà cửa tính sao, con cái tính sao? Anh có cần em phải đi làm đâu?
Ngân không phải bộc phát mà nói ra điều này, những ngày gần đây Ngân đã nghĩ đến, chỉ chưa có lúc nào nói với Bảo được, đến khi đối diện với nỗi hoang mang dù chẳng có gì thực sự đáng lo ngại, chỉ là cảm nhận khó gọi thành tên mà cô quyết định như vậy. Cô hít một hơi, bước lại ngồi cạnh Bảo, nhìn vào mắt anh thuyết phục:
– Cu Mầm giờ cũng cần tách mẹ cho quen thôi anh, cứ chiều chuộng con quá nó ỷ lại không chịu lớn, cho nó đi lớp có khi lại là điều tốt hơn cho con. Lớp ba tuổi không nhận thì cho nó vào lớp hai tuổi một tuổi cũng được…
Cô nghẹn lại, lòng đau như bị ai xát muối vào vết thương dai dẳng mà nói về đứa con đứt ruột đẻ ra. Con vẫn bình thường, vẫn ăn ngoan ngủ tốt không quấy khóc, mặt mũi tươi tắn dù không được khôn như nhiều đứa trẻ khác, chỉ là… con chậm mà thôi… cô bặm môi như lấy thêm sức để nói tiếp:
– Gửi con cho bà Tám như cái Trang bên cạnh nhà mình gửi, một tháng hai triệu là thoải mái, hai triệu với anh chẳng bõ gì phải không? Còn nhà cửa thì… sáng em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-ngan-ben-them/3387463/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.