Thế nhưng chưa đầy nửa canh giờ sau, nha hoàn ở Liễu Hòa cung lại trở lại. Trời vẫn mưa mà nàng ta phải gấp gáp đội mưa đi, một thân váy áo đã ướt hơn phân nửa. Lý hoàng hậu thấy thế thì quở trách: “Ăn mặc như thế còn ra thể thống gì?”
“Nương nương, thỉnh nương nương tha tội. Nô tỳ thật sự không còn cách nào khác, buột phải chạy sang đây làm phiền.” Nô tỳ ấy dập đầu, cả người run rẩy vì lạnh. Di Nguyệt buông bút nhìn nàng ta, hoàng hậu lại hỏi: “Sao ngươi lại chạy sang chỗ này? Đã sắp xếp xong cho nương nương nhà ngươi chưa?”
“Bẩm bệ hạ… Bẩm nương nương… Hiền phi nương nương, nương nương không đồng ý tự nuôi hài tử.” Nàng ta run run đáp. Tức thì, sắc mặt Quang Thuận đế liền đen lại, lớn tiếng quát: “To gan! Nàng ta dám kháng chỉ sao? Có phải không cần phi vị này nữa không?”
“Bệ hạ, bệ hạ bớt giận.” Nô tỳ kia sợ hãi dập đầu. Nàng ấy cũng đâu có muốn Hiền phi không muốn cho công chúa dùng sữa mẹ. Chỉ là nữ nhân kia cứng đầu, nhất quyết muốn bảo dưỡng thân thể cho tốt, mặc kệ ai năn nỉ ỉ ôi thế nào cũng không đồng ý cho công chúa bú sữa mẹ.
“Bệ hạ bớt giận.” Lý hoàng hậu nhẹ nhàng nói. Hiền phi này cũng thật không biết điều. Hoàng thượng vốn đã không vui vì thai nhi, nay lại còn không an phận, còn muốn nháo đến mức nào?
Hoàng hậu quay sang nô tỳ kia, nói: “Về nói lại với chủ tử của ngươi, không chịu tự nuôi hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-loan-khai-hoan-ca/2680662/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.