Khi nàng tới cung của Vĩnh tần thì ánh thái dương cuối cùng cũng tắt, không gian ảm đạm một cách đáng sợ. Nàng nhìn quanh quất một chút, sau đó dặn dò Đông Ca: “Em quay về đi, để Hạ Uyển ở cùng ta là được.”
“Vâng.” Đông Ca vâng lời xoay người. Trong một khoảnh khắc đó, kế hoạch của một người đã thành công. Một bóng người ẩn hiện sau thân cây to biến mất, lẫn vào trong hành cung.
“Tần thiếp tham kiến công chúa, thật mừng vì người không ngại thời gian để tới đây.” Trong cung thoang thoảng một mùi hương của lá thuốc.
“Không biết nương nương gọi ta tới là để…?” Nàng còn chưa dứt câu, Vĩnh tần bỗng lao về phía nàng. Hai tỳ nữ trong cung giữ lấy Hạ Uyển đè xuống đất, còn Vĩnh tần tới tới chỗ nàng. Bàn tay nàng ta bóp chặt lấy cổ nàng, đôi mắt trừng lớn nhưng lại vô hồn.
“Vĩnh tần… nương nương…” Di Nguyệt vùng vẫy giữ tay nàng ta lại, đôi mắt linh hoạt đảo sang tấm bình phong. Một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong đó. Trong lúc vùng vẫy, trâm cài tóc của nàng bị rơi ra.
Vĩnh tần đè nàng xuống, lấy trong tay áo ra một viên thuốc lạ, cố nhét vào trong miệng nàng. Di Nguyệt với tay, vung cái trâm lên.
Nàng từng học binh thư yếu lược, cũng biết những đường kiếm cơ bản. Ngay lúc Vĩnh tần nhét được viên thuốc vào miệng nàng cũng là lúc cây trâm được phóng đi. Nhưng mục tiêu của nó không phải là Vĩnh tần, mà là người đằng sau tấm bình phòng.
Một tiếng kêu thảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-loan-khai-hoan-ca/2680617/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.