“Vậy nên các ngươi lừa ta? Vĩnh tần, thứ mà ngươi ngày ngày gửi vào cung của nàng là gì hả?!” Điệp quý nhân điên tiết gào lên. Nàng ta mặc một thân y phục bằng lụa tơ tằm mỏng, trông nhẹ nhàng thướt tha như một con bướm xinh đẹp. Tiếc thay, đó lại là một con bướm độc.
“Đó là thư từ trao đổi của chúng ta, còn có một số đồ giữ an toàn cho công chúa.” Vĩnh tần đáp. Quang Thuận đế cả giận, quát: “Tiện nhân to gan! Dám sử dụng tà thuật dưới mắt thiên tử, ý đồ quấy nhiễu hậu cung, mưu hại hoàng tốc. Người đâu, lập tức mang ả ta đi xử trảm, bêu đầu thị chúng.”
“Hừ… hahaha…” Nàng ta đột ngột bật cười, giọng cười âm u quỷ dị. Đôi mắt kia đỏ rực, đáng sợ như muốn đòi mạng: “Dù ta có chết, cũng phải kéo các ngươi chết cùng! Các ngươi cho rằng ta sợ sao? Tới đây, chẳng khác nào hiến xác!”
Điệp quý nhân dường như muốn sử dụng thứ tà ma ngoại đạo gì đó để cùng đồng quy vô tận. Song, trong đôi mắt ngạc nhiên của nàng ta, tất cả đều vô cùng bình tĩnh. “Tại… tại sao… Khụ!”
Điệp quý nhân phun ra một bụm máu tươi, ngã ra sàn, cả người co quắp. Rồi nàng ta lại nhớ tới cây trâm lúc nãy ghim vào vai mình, trân trối nhìn Vĩnh tần và Di Nguyệt. “Các ngươi… các ngươi…! Ta không cam tâm!”
”Ngươi nghĩ bọn ta tới đây mà không chuẩn bị gì sao?” Di Nguyệt nhìn nàng ta co quắp dưới đất, không mảy may có một tia dao động: “Tà hồn ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-loan-khai-hoan-ca/2680612/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.