Ngu Uyển Lan bị một tràng âm thanh kẽo kẹt của gỗ vang lên làm thứctỉnh. Nàng mở mắt ra, khung cảnh bên ngoài cửa sổ vẫn ảm đạm, chỉ cóchút ánh sáng le lói mờ nhạt, nàng biết màn đêm đã buông xuống. Trongtiểu lâu đã có thắp một ngọn đèn nhỏ hiu hắt sáng, từng tia ấm tỏa theongọn đèn mà thấm dần vào lòng nàng.
Nàng khoác áo đứng lên, nhìn Ngô Qua toàn thân nhễ nhại mồ hôi đang lầntheo mái thuyền trèo xuống và còn mang theo cả mùi hương của nhang khói. Nàng khẽ nhíu mày, ho nhẹ vài tiếng rồi hỏi :
- Người nào làm pháp sự thế?
Ánh mắt ôn nhu của Ngô Qua lướt nhìn qua nàng một chút rồi nói :
- Thân thể của ngươi còn yếu như thế, dậy sớm làm gì?
Ngu Uyển Lan một mặt che miệng ho vài tiếng, một mặt cười mà như không phải cười, nói :
- Cái bệnh lao quỷ này của ta sẽ cuốn lấy ngươi.
Ngô Qua thở dài nói :
- Ngươi nói nghe không êm tai chút nào.
Chàng ngừng một chút để lau mồ hôi, rồi nghiêm mặt tiếp :
- Đợi việc ở đây kết thúc, ngươi có chịu theo ta rời khỏi nơi này không?
Nét mặt của Ngu Uyển Lan khẽ hiện lên vẻ ngượng ngùng, nàng cúi đầukhông nói, mắt khẽ lườm Ngô Qua. Chàng vẫn như trước kia, vẫn với dángvẻ hào sảng, tóc tai rối bời, hai gò má gầy gò như bị đao gọt giũa,nhưng vào lúc này thì ở trong mắt Ngu Uyển Lan, bất luận thế nào thìchàng vẫn rất anh tuấn. Trong lòng nàng vui mừng khôn xiết, hạ giọng nói :
- Điều đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-lang-tan-mong/75689/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.