Không Ảo đại sư đứng dậy khỏi ghế, thấy Lương Thượng Nhân vẫn quỳ một chỗ, nói giọng bi thương : 
- Đệ tử sao không nhớ lão tiền bối được, đệ tử tuy ngu muội nhưng không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa, nếu không có lão thì đệ tử đã phân thây nát cốt từ lâu, đâu còn có ngày hôm nay. 
Không Ảo đại sư gật đầu thầm nghĩ : 
- “Người này quả là một hán tử đầy lòng trung nghĩa, cũng không uổng công ta đến đây”. 
Lương Thượng Nhân cúi đầu mặc nhiên rất lâu mới đứng dậy nói. 
- Đại sư có tín vật này sao không nói trước, tại hạ đội ân Vạn lão tiền bối cao ngất như núi, chỉ cần có nửa lời của Vạn lão tiền bối, thì dù có dầu sôi lửa bỏng tại hạ cũng không chối từ, huống gì là việc nhỏ này. 
Không Ảo đại sư nhấn giọng : 
- Chuyện này nói ra tuy dễ, nhưng thực hiện lại không dễ đâu. 
- Bất kể có khó khăn đến đâu, tại hạ đều tin chắc rằng sẽ thực hiện hoàn thành, chỉ cần trên đời này thật sự có người đó. 
- Thật không? 
- Đại sư nếu không tin, tại hạ quỳ trước mặt tín vật này phát thệ nếu không tìm ra được người đó... 
- Thí chủ nếu không tìm ra được tung tích người đó cũng không nên chết. 
- Đành như vậy. 
Không Ảo đại sư vui mừng, bắt đầu nói : 
- Người mà bần tăng muốn truy tìm tuy không nổi danh trong giang hồ, nhưng nói ra ắt thí chủ cũng biết. 
- Ai? 
Không Ảo đại sư giữa hai chân mày hiện lên vẻ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-kiem-tan-cot-lenh/7506/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.