Mậu Văn rụt tay lại như không hề có chuyện gì. Trình Phong trong lòng kinh nghi, không biết đối phương đưa đũa như vậy là cố ý hay vô tình? 
Qua vài tuần rượu Trình Phong đã “thực nhi bất tri kỳ vị”, nuốt chẳng vô, Mậu Vãn vẫn cười điềm nhiên, anh mắt của Hoàn Hồn vẫn đờ đẫn và lạnh hao. 
Lâm Châu vuốt mái tóc xoã bên vai, lên tiếng : 
- Chủ nhân khẳng khá, khách nhân tận hoan lạc, lúc này rượu đã no say, chúng ta cũng nên đi thôi. 
Trình Phong bèn phụ họa theo : 
- Đúng vậy, đúng vậy. Chúng ta đã quấy nhiễu một đêm, giờ nên phải đi. 
Ông ta cười hăng hắc mấy tiếng, định đứng dậy, Mậu Văn liền mỉm cười nói : 
- Sao vội đi vậy, lẽ nào tại hạ có gì không vừa lòng hay sao? 
Trình Phong xua tay tiếp lời : 
- Đâu có, đâu có, các hạ quá lời. 
Mậu Văn nhìn quanh một lượt, “à” lên một tiếng, nói : 
- Đúng rồi, nhị vị ắt hẳn là nhìn không quen khuôn mặt xấu xí của tiện bộc, Hoàn Hồn, ngươi đi ra ngoài đi. Ôi... người này tướng mạo tuy hung ác thực ra trong lòng trống rỗng như một đứa trẻ, chẳng nhớ gì, cũng chẳng biết gì, thậm chí không nói ra được một câu cho suông sẻ. 
Trình Phong giương đôi mày, buột miệng thốt lên : 
- Thật sao? 
Ông ta vội bưng miệng lại, ho “khục” một tiếng. 
Mậu Văn cười ha ha, bưng bát rượu uống cạn, chợt thâu liễm nụ cười, hai luồng nhãn quang nhìn xoáy vào Trình Phong, nói chậm rãi từng chữ một : 
- Người này tuy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-kiem-tan-cot-lenh/7503/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.