Liễu Phụng Minh hỏi :
- Từ đây ra khỏi thành mất bao nhiêu thời gian?
- Rất nhanh! Liễu huynh, đầu đuôi là...
Tống Linh Công mới mở lời hỏi, lại bị Liễu Phụng Minh cắt ngang :
- Nhà Tống huynh có gì đáng giá không?
Tống Linh Công ngớ người ra, thầm nghĩ :
- “Sao lão ta hôm nay làm những chuyện kỳ quặc nói những điều không đầu không đuôi”.
Lão quay sang nhìn, thấy thần sắc trên mặt Liễu Phụng Minh rất nghiêm túc thận trọng, bèn trả lời :
- Cũng không có gì đáng giá lắm.
- Vậy thì tốt.
Tống Linh Công như chìm trong mê vụ, cố gạn hỏi :
- Liễu huynh, chuyện hôm nay đầu đuôi thế nào?
Liễu Phụng Minh buông tiếng thở dài, kể lại rõ đầu đuôi sự việc.
Trong xe trở nên im lặng rất lâu, chỉ có tiếng bánh xe lăn lộc cộc trên con đường vắng không người. Tống Linh Công đưa mắt nhìn vầng trăng chênh chếch phía Tây, than :
- Chuyện đã đến như vậy...
Liễu Phụng Minh tiếp lời :
- Chuyện đã như vậy, theo tại hạ nghĩ, tuổi chúng ta đều đã xế chiều, chí khí thời niên thiếu cũng đã nguôi lắng, việc gì phải cùng họ tranh chấp những nỗi đoạn trường.
Tống Linh Công vung tay phẫn nộ nói lớn :
- Ta không phục, phải ra tay trị bọn hắn mới được.
Liễu Phụng Minh vỗ nhẹ trên vai lão khuyên :
- Tống huynh làm vậy sợ rằng trong võ lâm sinh ra lắm chuyện rắc rối.
Nhìn qua song cửa xe, thấy sắc trời mờ ảo, khung cảnh vắng lặng, chiếc xe đã ra khỏi thành, Liễu Phụng Minh chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-kiem-tan-cot-lenh/7483/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.