Cưu Độc nghĩ lại : 
- “Ồ, ta độc lai độc vãng, gây hận thù nhiều, dù có biết cũng chẳng ai báo thù cho ta”. 
Nghĩ đến điều đó, trong lòng nhói lên xiết bao cay đắng. 
Trong lúc này, người ta thường nghĩ đến những người thân cận. Cưu Độc nghĩ đến một người: “Chỉ có nàng, đáng tiếc nàng là nữ nhi non trẻ, có biết cũng đâu làm gì được?” 
Nghĩ về nàng, từ nay về sau chỉ còn lại một người, ý niệm cầu sinh chợt nổi dậy : 
- Ta không thể chết, ta còn phải quan tâm chăm sóc nàng. 
Nhìn những luồng binh nhẫn phong trú quanh người, chàng than thở: Nhưng, một mình ta... 
Vù vù vù. 
Chín luồng binh nhẫn đột ngột nhất tề phát động, giống như những làn điện phóng quanh vào người Cưu Độc. 
Giống như phản ứng từ bản năng, Cưu Độc hét một tiếng, hữu kiếm tả tiên cùng vung một lúc. 
Chỉ trong khoảnh khắc, khu rừng trở nên náo động, gió từ những luồng binh nhẫn, của các cao thủ phát ra làm cây cối ngã nghiêng, lá cây bay tung tóe, bụi cuốn mù mịt. 
Cưu Độc thí triển chiêu thức ảo diệu, kết hợp với nội công thâm hậu để ứng phó đối phương. Vì ngồi trên ngựa nên thế chiêu thi triển bị hạn chế. 
Nhưng chàng vẫn không xuống ngựa, xem ra tình hình vô cùng gay cấn và nguy nan. 
Liễu Phụng Minh kiếm quang như cầu vồng, luôn nhằm vào những chỗ yếu hại trên người Cưu Độc. Nếu chàng không thi triển tuyệt chiêu “Nhiếp Kim Hấp Thiết” thì e rằng đã bị kiếm của lão ta đâm xuyên người. 
Có điều, Liễu Phụng Minh không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-kiem-tan-cot-lenh/7481/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.