Mao Cao chăm nhìn chiếc hài, lắc đầu trả lời : 
- Mao mỗ chưa từng thấy vật này. 
Không Ảo đại sư đưa chiếc hài sang phía Lương Thượng Nhân, hỏi : 
- Lương thí chủ đã nhận ra vật này từ trước rồi chứ? 
Lương Thượng Nhân nghiêm túc trả lời : 
- Đây là một tín vật của Vạn Diệu tiên sinh lão tiền bối, một vị ân nhân rất lớn trong đời tại hạ. Tại hạ dù thi cốt thành tro cũng vẫn nhận ra. 
Mao Cao buột miệng thốt lên : 
- Vạn Diệu tiên sinh? 
Không Ảo đại sư lướt mắt nhìn quanh, mỉm cười nói : 
- Lệnh ái nếu có ở đây, cô ta ắt cũng sẽ nhận ra lai lịch của tín vật này. 
Mao Cao ngạc nhiên tiếp lời : 
- Vạn Diệu tiên sinh du hí phong trần, như thần long giữa vùng trời, thoắt hiện thoắt ẩn, hai mươi năm nay chỉ xuất hiện mấy lần mà thôi, tiểu nữ làm sao nhận ra được? Đại sư e rằng đã nhầm... 
Chưa dứt lời, chợt thấy từ trong bức rèm sau án thờ bước ra một thiếu nữ tợ như từ chốn u linh hiện về vậy. Nàng ta chính là Mao Văn Kỳ. 
Mao Văn Kỳ bộ y phục lộng lẫy trên người giờ được thay bằng y phục màu trắng, mái tóc mây buông xõa, trông vẻ gây ốm vã tiều tụy đi nhiều, chỉ có đôi mắt trong sáng lại càng đen lánh và long lanh hơn Nàng chăm mắt nhìn chiếc hài trên tay Không Ảo đại sư, chậm rãi nói : 
- Không sai, tín vật này tôi nhận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-kiem-tan-cot-lenh/2063547/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.