Cả bọn từ núi Thanh Thành ra đi, dọc đường ngày đi đêm nghỉ, chăng có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Ngày nọ mọi người vừa tới chân núi Cửu Cung.
Giản chân nhân bỗng nhớ đến người bạn già cách biệt nhiều năm qua chưa gặp mặt, hiện nay xuất gia quy y cửa Phật tại chùa Phúc Điền nên ngỏ ý muốn ghé lên thăm và dặn dò các cô chờ mình dưới chân núi.
Bạch Phi Yến nói :
- Phụ thân, chúng con đã đến đây và thảy đều là con cháu cả, vậy xin cho chúng con cùng đi theo đến đó được không?
Giản chân nhân lắc đầu nói :
- Chùa Phúc Điền ỏ núi Cửu Cung, quy luật rất nghiêm. Các hòa thượng trong chùa chỉ đóng cửa lo việc tu hành không bao giờ đi lại cùng thế tục và cũng không muốn kẻ ngoài tới lui nữa. Huống chi là đàn bà con gái, việc đi lại càng thêm bất tiện.
Bạch Phi Yến nói :
- Nếu vậy chúng con sẽ không vào chùa. Nhưng cũng có thể lên trên núi du ngoạn cũng được vậy chứ.
Giản chân nhân vì người vợ chết sớm, bao nhiêu tình thiết tha đều dồn hết vào đứa con gái, bình sinh nuông chiều nàng đúng mức. Bây giờ cũng không nỡ trái ý gật đầu nói :
- Được rồi, các con có thể đến đó nhưng đứng yên ngoài cửa, dừng đặt chân vào chùa cũng chả sao.
Bạch Phi Yến cười hỏi :
- Phụ thân đến đó thăm ai, có thể cho con biết được không?
Giản chân nhân thỏ dài đáp :
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-kiem-lenh/2139520/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.