Vân Đài sơn, theo Sơn Hải kinh thì cách 400 năm về trước là một hòn đảo ở ngoài Đông Hải, có tên là Xương Ngô và cũng có kẻ gọi là Uất Châu.
Trải qua bao nhiêu năm tháng sóng vỗ cát bồi, tang điền biến đổi, đảo này đã nối liền với lục địa.
Vân Đài sơn có một hình thái đặc biệt là mặt trước cũng như mặt sau, có hai dãy núi kéo dài, cao chót vót, chu vi ngót trăm dặm, cảnh sắc thâm u nhưng hùng tráng vô cùng.
Ngọn núi phía trước cao ngất trời xanh, tức là Thanh Phong sơn, đỉnh cao vòi vọi, ngọn khuất trong mây, quanh năm suốt tháng lúc nào cũng có sương mù che phủ.
Tứ thời Xuân Hạ Thu Đông, mây biển lờ mờ hòa lẫn với khí núi âm u, núi này lúc nào cũng đượm một màu sắc thiêng liêng thần bí.
Giữa hai dãy núi cao, đứng sừng sững như hai tấm bình phong thiên nhiên, có một con đồi bằng phẳng cao lưng chừng sườn núi, chạy thoát ra tận xa xăm.
Trên đồi này có một tòa cổ am thờ Đức Quan Thế Âm Bồ Tát, ngói xanh rêu phủ, tường vàng cỏ loang, chiên sớm chuông chiều, khói hương không bao giờ ngát.
Trừ những ngày rằm và mồng một tòa cổ am có nhiều thiện nam tín nữ ra vào tấp nập hành hương chiêm bái, ngoài ra, những ngày thường đóng cửa ít kẻ lai vãng.
Theo lời tương truyền, thi am này do một vị phu nhân, sau khi chồng chết, đã xuất tiền xây cất để thờ Phật bà. Phía sau am vị phu nhân ấy có lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-kiem-lenh/2139499/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.