Vệ Thiên Tường sửng sốt nghĩ bụng :
- “Thanh kiếm Tùng Văn của mình, ngày ở Thành Đô đã trao cho Uyển muội sử dụng, vì thành kiếm của nàng bị Ngô Câu kiếm của Đường Viêm Thường chặt đứt. Tại sao hôm nay nàng lại để trên giường của mình? Chả lẽ nàng có điều gì bực mình bỏ ra đi rồi sao?”
Đến đây chàng không dám suy nghĩ nhiều hơn nữa, vội vàng chạy lên giường ngủ của Nam Cung Uyển lục soạn ra xem thì gói hành lý của nàng cũng biến đâu mất rồi.
Vệ Thiên Tường rầu rầu lẩm nhẩm :
- Uyển muội! Cớ sao đa tâm quá!
Ngay khi có người hỏi lớn :
- Vi hiền đệ, đã ngủ chưa?
Đó là tiếng nói của Vạn Vũ Sinh. Vừa hỏi dứt lời, Vạn Vũ Sinh đã bước vào phòng. Nhìn thấy Vệ Thiên Tường ngơ ngơ ngác ngác như kẻ mất hồn, Vạn Vũ Sinh ngạc nhiên vội hỏi :
- Ủa, vi hiền đệ sao có vẻ bất an như vậy? Còn Nam Cung huynh đệ đâu rồi không có đây?
Vệ Thiên Tường đau khổ rầu rầu đáp :
- Cô ta đi rồi còn đâu nữa!
Vạn Vũ Sinh ngạc nhiên hỏi :
- Ủa, tại sao lại “cô”? Vì sao anh ấy lại vô cớ bỏ đi? Có điều gì giận hờn chăng?
Vệ Thiên Tường cười gượng nói :
- Vạn nhị ca, tiểu đệ chẳng dám giấu gì nhị ca, cô..., Nam Cung Uyển là con gái giả dạng nam trang đấy.
Vạn Vũ Sinh quắt mắt hỏi :
- Cô ta là gái sao? Thảo nào trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-kiem-lenh/2139495/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.