Nam Cung Uyển thích chí cười dòn rồi ngước mặt nhìn trời nói :
- Vi đại ca, bây giờ trời cũng sắp tối rồi. Chúng mình nên tìm quán trọ tạm trú một đêm. Tôi ra chợ tìm mua một vài món đồ cần dùng.
Vệ Thiên Tường bằng lòng ngay.
Hai người song song rảo bước trở về thị trấn, chọn một khách sạn giữa đường phố lớn và thuê hai phòng hạng nhất.
Dùng cơm tối xong Nam Cung Uyển một mình đi ra phố.
Dương Châu nổi tiếng là thị trấn lớn, quả là chốn phồn hoa đô hội nhộn nhịp suốt đêm, đèn thắp như sao, người qua lại buôn bán như mắc cửi. Tại các hàng phố có bán đủ thứ áo quần và vật dụng thường ngày.
Nàng sắm mấy bộ quần áo đàn ông cho mình rồi mua luôn mấy bộ nữa cho Vệ Thiên Tường. Xong đâu đấy thì quay trở về khách sạn ngay.
Về đến phòng, nàng đặt gói quần áo lên giường Vệ Thiên Tường, tươi cười nói :
- Vi đại ca, anh hãy mặc thử mấy bộ y phục nầy xem có vừa ý không?
Vệ Thiên Tường cứ đinh ninh nàng mua sắm để dùng vào hóa trang, nay thấy trao cho mình bảo mặc thử thì ngạc nhiên vội hỏi :
- Ủa, cô... à, đệ đệ...
Nam Cung Uyển mỉm cười nói :
- Đấy, lại quên nữa! Đừng kêu cô nữa nhé! Nhớ gọi là Uyển đệ đệ, nhớ nhé. Chả lẽ giữa ba quân thiên hạ lại gọi một tu mi nam tử bằng cô nương thì nghe sao được.
Vệ Thiên Tường cười hì hì nói :
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-kiem-lenh/2139476/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.