Vệ Thiên Tường thấy lão quái dặn dò như vậy vội thu kiếm nói :
- Lão bá bá, bá bá đối với cháu ân thâm nghĩa trọng, lúc nào cháu cũng ghi khắc trong tâm, quyết không phụ lòng lão bá.
Tu Linh Quân lão quái cười khà khà :
- Tốt lắm, lão phu với cháu tuy không có danh nghĩa sư đồ, nhưng thật tình là sư đồ vậy. Chẳng qua, lão... Hừ, thôi chẳng nói nữa, bây giờ lão truyền cho cháu võ công Tu La thần trảo.
Lão quái chỉ vào thanh Kim Kiếm lệnh của Vệ Thiên Tường rồi nói tiếp :
- Vừa rồi lão phu đã xuất thủ Tu La thần trảo để đem thanh kiếm này vào động đó. Cháu thấy thanh kiếm đang ở trong tay bỗng nhiên bay vọt lên chạy vào động này, đó không phải là vì thanh kiếm biết bay mà vì công lực Tu La thần trảo của lão đã luyện tới mức sai khiến, thâu đoạt được vật ở cách xa đó. Tuy nhiên khi thanh kiếm đó bay đến thác nước, sức nước quá mạnh, thanh kiếm chỉ đủ lực vượt qua làn nước rồi rớt xuống chứ không bay đến tay lão phu như dự tính. Đó là vì khí lực của lão phu bị đứt đoạn một chút, không tiếp tục vận kình lực theo ngay được, lão phu hiểu rằng công lực của lão so với ngày xưa đã sút kém nhiều, những ngày tàn của lão chẳng còn bao lâu nữa... Chao ơi, tuế nguyệt đâu có buông tha người, dù có võ công tài giỏi đến mức nào, người ta rút cuộc sẽ thua bệnh già tuổi tác, con người khó lòng tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-kiem-lenh/2139461/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.