Chương trước
Chương sau
Viên Đinh dùng một tay che miệng, thấp giọng nói với Thượng Dương: “Kim sư huynh hảo soái nha! Như vầy thì em còn có thể được!”

Thượng Dương: “……”

Vừa rồi vẫn còn là đồn trưởng Kim, sao bây giờ lại biến thành Kim sư huynh rồi? Còn có, “có thể” của cậu là ý gì?

Kim Húc cười đi về phía bọn họ, đôi mắt chăm chú nhìn Thượng Dương, nói: “Sao trước khi đến cũng không báo một tiếng?”

Giọng nói của hắn quen thuộc mà thân thiết, giống như chỉ mới tách khỏi Thượng Dương ngày hôm qua.

Ngược lại là Thượng Dương ngừng mấy giây, mới lấy ra thái độ xã giao của người trưởng thành, có qua có lại mới toại lòng nhau mà khách khí nói: “Còn không phải sợ cậu bận quá sao.”

Ở bên cạnh Viên Đinh thầm nghĩ: Còn không phải ngay cả số di động của người ta anh cũng không có sao? Cho nên ngày đó khi xe lửa vừa mới đến trạm một cái là đã phi thẳng đến đồn công an rồi.

“Vị này chính là đồng nghiệp của tôi, Viên Đinh,” Thượng Dương giới thiệu nói, “Là sư đệ trong đại học công an.”

Viên Đinh duỗi tay: “Xin chào, Kim sư huynh!”

Kim Húc bắt tay với cậu ta, trả lời “Chào cậu”, chỉ liếc mắt nhìn sư đệ này một cái rồi lại nhìn Thượng Dương, môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, cuối cùng cụp mắt xuống, ngay cả khóe mắt cũng mang theo ý cười.

Thượng Dương không có vui vẻ như hắn, nhưng lại biểu hiện ra một loại gò bó cùng mất tự nhiên mà Viên Đinh chưa từng thấy qua.

Đầy đầu Viên Đinh hiện lên càng nhiều dấu chấm hỏi, tại sao hai vị bạn học cũ này gặp mặt, lại phảng phất bầu không khí y như khi đi xem mắt thế này?

“Kim sư huynh, phó đồn trưởng Trương còn đang tiếp người báo án ở bên trong.” Viên Đinh nhắc nhở nói, “Nếu không anh cứ xử lý công việc cho xong trước đi, sau đó hãy cùng chủ nhiệm của chúng tôi ôn chuyện cũ?”

Ngay khi bước vào, khí tức vui sướng mà Kim Húc lộ ra bên ngoài liền bị thu lại, thay vào đó là một vẻ thờ ơ nghiêm túc.

Hắn nhìn về phía Trương Chí Minh ra dấu tay, ý bảo Trương Chí Minh dẫn bác gái kia đến văn phòng trên lầu đi.

Kim Húc lại quay đầu nhìn Thượng Dương, nói: “Lãnh đạo, muốn dự thính không?”

Thượng Dương vốn dĩ cũng muốn đi theo nhìn xem tình huống như thế nào, nghe vậy liền nhăn mi lại, xưng hô này của Kim Húc xác định không phải đang móc méo anh sao? Cấp bậc phó phòng này của anh chỉ là chức danh rỗng, nhân viên điều tra nghiên cứu cũng không có thực quyền gì cả.

Kim Húc lại nhìn anh lộ ra nụ cười lưu manh, nói: “Phải đi rất xa mới đến được một chuyến, nhìn lâu nghe nhiều, quay đầu lại báo cáo điều tra nghiên cứu mới có thứ tốt để viết, có đúng không?”

Lên lầu đến văn phòng, Kim Húc vào cửa trước một bước.

Thượng Dương lôi kéo Viên Đinh lui về sau hai bước, đứng ở cửa dặn dò: “Đừng để cho cậu ta biết chúng ta đã đến Bạch Nguyên từ sớm, nếu bị hỏi thì cứ nói sáng hôm nay mới xuống xe lửa.”

Viên Đinh gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, ở trước cửa nhà người khác, ngồi xổm cả tuần trời chỉ để bới móc, nếu nói thật ra thì không tốt cho lắm.

Khi hai người bọn họ đi vào thì thấy người báo án đang ngồi trên ghế sôpha, vẻ mặt không thể tin được mà nhìn Kim Húc, nói: “Cậu là Kim Húc? Cậu là trưởng đồn công an?”

Bà ta đại khái cho rằng đồn trưởng sẽ lớn tuổi hơn phó đồn trưởng Trương Chí Minh một chút. Cũng hoặc là “công an xấu xa” như trong tưởng tượng của bà ta chứ không nên có ngoại hình đoan chính anh tuấn như Kim Húc thế này.

“Chính là tôi.” Kim Húc ý bảo Thượng Dương và Viên Đinh cứ ngồi đại đi, bản thân thì kéo ghế dựa bên cạnh lại đây, ngồi ở đối diện sô pha, nhìn bác gái rồi chỉ chỉ Thượng Dương, nói, “Vị này là chủ nhiệm Thượng, là lãnh đạo phía trên cử đến, ngài muốn khiếu nại tôi cái gì, hôm nay đúng lúc có cơ hội rồi đấy.”

Bác gái kia mờ mịt nhìn Thượng Dương.

Bác gái này tên là Ngô Phượng Lan, 65 tuổi, về hưu, sống một mình, chỉ có một đứa con trai, chính là Lưu Vệ Đông trước mắt đã mất liên lạc.

Ba ngày trước, khi Ngô Phượng Lan lãnh tiền lương hưu tháng, theo thường lệ, Lưu Vệ Đông sẽ tìm bà ta vay tiền, tất nhiên là loại mượn không trả lại.

Bà ta không đợi được điện thoại của Lưu Vệ Đông, khi gọi qua lại nhắc nhở tắt máy, lúc đến nhà Lưu Vệ Đông tìm người, vừa hỏi hàng xóm thì mới biết được mấy ngày nay gã không có về nhà, bà ta luống cuống tay chân liền tới báo công an.

Công an đã tiếp nhận và xử lý vụ án rất nhanh chóng, ngày kế đã hồi âm cho bà ta, báo cho bà ta, một tuần trước Lưu Vệ Đông đã đến bến xe đường dài ngồi xe buýt đi nơi khác.

Lúc ấy bà ta bày tỏ tin tưởng và nghe theo kết quả điều tra, về nhà chờ Lưu Vệ Đông ở nơi khác thu xếp xong thì sẽ liên lạc lại, kết quả là hơn một ngày sau đó, bà ta nghe được một số lời đồn, nghi ngờ Lưu Vệ Đông là “Kẻ thù” của Kim Húc.

Trương Chí Minh giải thích với Thượng Dương nói: “Mấy năm trước Lưu Vệ Đông ăn cắp, từng bị Kim Húc bắt giữ, nhốt lại mấy ngày.”

Sau đó nhìn Ngô Phượng Lan nói: “Dì à, đây là phá án theo luật, sao lại có thể nói là kẻ thù được?”

“Người khác còn nói, tháng trước Kim Húc từng đánh Lưu Vệ Đông nữa đó.” Ngô Phượng Lan vì để cho vị “Lãnh đạo” Thượng Dương này nghe hiểu nên đổi thành tiếng phổ thông, nói, “Không phải chỉ có một người nói thấy! Còn có người nghe thấy Kim Húc nói, nếu còn nhìn thấy Lưu Vệ Đông nữa thì sẽ chỉnh đốn nó. Chủ nhiệm Thượng, đây cũng là phá án theo luật sao?”

Kinh nghiệm giao tiếp trực tiếp với quần chúng nhân dân của Thượng Dương không quá nhiều, mấy năm nay càng gần như chưa từng có, khi bị hỏi thì sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn sang Kim Húc.

Kim Húc cũng đang nhìn anh, ánh mắt chứa vài phần hài hước, như là nhìn ra được sự luống cuống của Thượng Dương.

Thượng Dương vô cùng muốn đánh hắn, mặt không chút cảm xúc hỏi: “Chuyện dì nói? Có việc này sao?”

Kim Húc biểu tình đoan chính, có nề nếp mà trả lời: “Có, trung tuần tháng chín, cụ thể ngày nào đó tôi quên rồi, không có ra tay, tôi chỉ hù dọa anh ta mấy câu, câu nói vốn cũng không phải nói như vậy, nguyên văn tôi nói với Lưu Vệ Đông là: ‘ Còn để tôi nhìn thấy anh đến nơi này thì tôi sẽ không khách sáo với anh như vậy nữa’.”

Thượng Dương ngừng lại một chút, mới lại hỏi: “Cậu nói ‘ nơi này ’? Là chỉ nơi nào?”

Kim Húc nói: “Bệnh viên trung ương Gia Chúc Viện.”

“Tôi biết……” Hai mắt Ngô Phượng Lan lập tức trợn to, giống như cuối cùng đã bắt được chứng cứ, chỉ vào Kim Húc nói, “Tôi hiểu rồi, cậu chính là tên nhân tình kia của Trần Tĩnh!”

Thượng Dương kỳ quái mà nhìn về phía Kim Húc, Kim Húc cũng nhìn anh, quả quyết phủ nhận nói: “Tôi không phải.”

Thượng Dương: “…… Chờ một chút, Trần Tĩnh lại là ai?”

Trần Tĩnh là vợ trước của Lưu Vệ Đông, một bác sĩ của bệnh viện trung ương, đã ly hôn với Lưu Vệ Đông hơn một năm.

Sự nghi ngờ trong mắt Ngô Phượng Lan nhìn Kim Húc càng nặng hơn trước, nói: “Lưu Vệ Đông từng nói với tôi một lần, hai đứa nó ly hôn là bởi vì Trần Tĩnh có người bên ngoài, còn nói tên nhân tình đó làm quan chức, nó không có cách nào đụng được người này, cho nên chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.”

Thượng Dương: “……”

Ngô Phượng Lan nói: “Hai đứa nó ly hôn cũng chẳng sao, đồn trưởng Kim, cậu muốn làm giày rách của Trần Tĩnh là chuyện của hai người các cậu, tại sao còn không buông tha cho Lưu Vệ Đông?”

Kim Húc vẫn dùng giọng nói có nề nếp, trần thuật nói: “Chuyện là như thế này, Lưu Vệ Đông thường xuyên quấy rầy vợ trước Trần Tĩnh của anh ta, yêu cầu tái hôn cùng với Trần Tĩnh. Trần Tĩnh không chịu nổi quấy nhiễu này nên tìm công an là tôi đây nhờ giúp đỡ, sau đó tôi ở dưới lầu bệnh viện Gia Chúc Viện chặn lại Lưu Vệ Đông đang theo đuôi Trần Tĩnh, bởi vì anh ta còn chưa làm ra hành vi gây rối nghiêm trọng nên tôi chỉ phê bình giáo dục anh ta bằng miệng, nói với anh ta nếu không kiềm chế bản thân thì sẽ đụng đến pháp luật. Anh ta không phục, còn định ra tay gây hấn với tôi, muốn nắm cổ áo tôi, tôi xuất phát từ lập trường phòng vệ chính đáng, đẩy anh ta một cái. Đây là toàn bộ quá trình của cái gọi là đe dọa.”

Ngô Phượng Lan nghi ngờ nói: “Cậu nói là được sao?”

Kim Húc nói: “Nơi đó là đường phố công cộng, nếu ngài không tin, có thể xem qua camera giám sát.”

Nói xong hắn lại nhìn về phía Thượng Dương.

Thượng Dương cho rằng hắn đang nhắc nhở chính mình nên nói gì đó, liền nói: “Dì Ngô muốn xem camera giám sát, có thể để dì ấy nhìn xem đoạn Lưu Vệ Đông mua vé xe đi đường dài không?”

Trương Chí Minh nói: “Camera giám sát ở nhà ga, lần trước đồng nghiệp đã lấy trở vể, dì à, tôi dẫn dì đi xem lại nha?”

“Công an các người hợp nhau gạt tôi! Video cũng có thể làm giả, tôi từng thấy ở trên tin tức rồi!” Ngô Phượng Lan ước chừng là cảm thấy người trong văn phòng này không ai hướng về bà ta, cho nên cảm xúc liền mất khống chế, khóc lên như trẻ con, nói, “Nhất định sẽ không tìm ra con tôi, tìm không ra!”

Trương Chí Minh khuyên: “Dì à, dì nghe tôi nói, Lưu Vệ Đông chỉ là đi ra ngoài tìm công việc, tạm thời còn chưa liên lạc với dì thôi, sao có thể không tìm ra……”

“Đừng có dụ tôi.” Ngô Phượng Lan nói, “Một mình nó sao có thể tay không đi nơi khác, ăn ở đều phải cần tiền, nó làm sao có tiền? Con trai tôi mà tôi còn có thể không biết sao? Nhất định là nó đã xảy ra chuyện gì rồi. Con người nó nhát gan lại sợ phiền phức, rất biết điều, không có khả năng kết thù với người khác, cũng chỉ có Trần Tĩnh và nhân tình của Trần Tĩnh thôi.”

Bà ta nói như vậy, lại đưa ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Kim Húc, rõ ràng là không tin giữa Kim Húc và con dâu trước không phải loại quan hệ này.

Cuối cùng vẫn là Trương Chí Minh hết lời ngon ngọt, thuyết phục Ngô Phượng Lan tạm thời về nhà chờ tin tức.

“Dì à, dì nhìn xem, lãnh đạo phía trên đều ở đây cả” Trương Chí Minh cuối cùng chỉ chỉ Thượng Dương, nói, “Chúng tôi nhất định sẽ mau chóng giúp dì liên hệ với Lưu Vệ Đông, bảo cậu ta gọi điện thoại trở về.”

Thượng Dương đành phải nói: “Dì Ngô, tôi sẽ giám sát bọn họ.”

Trương Chí Minh dẫn Ngô Phượng Lan đi xem video theo dõi lấy từ bến xe về, trước khi Ngô Phượng Lan đi ra ngoài vẫn tràn ngập hoài nghi đối với Kim Húc, lẩm bẩm lầm bầm nói, nếu tìm không thấy Lưu Vệ Đông, bà ta nhất định sẽ kêu oan.

Chờ Trương Chí Minh dẫn bà ta đi rồi, nghẹn nửa ngày Viên Đinh mới hỏi ra nghi hoặc của mình: “Sao dì này lại nói chuyện kỳ lạ như vậy nhỉ?”

Thượng Dương trách mắng: “Đừng nói lung tung.”

Ý là bảo Viên Đinh đừng tùy ý phát biểu ý kiến không thuộc về phạm trù công tác của mình, càng không thể công kích quần chúng.

Kim Húc lại nói: “Lạ thế nào? Nói nghe một chút, ở đây cũng không có người ngoài.”

Viên Đinh nhìn Thượng Dương, có ý xin chỉ thị.

Kim Húc cười nói: “Tác phong công chức của đơn vị các cậu nghiêm trọng thật đấy.”

Thượng Dương nói: “Đừng nói hươu nói vượn.”

Kim Húc vẫn cười, lại nói câu khiêu khích: “Vậy khi cậu viết báo cáo, thì cứ nói là tôi bôi nhọ đơn vị cấp trên là được rồi.”

Thượng Dương nhướng mày, giống như không quen mà đánh giá Kim Húc, nói: “Sao cậu nói nhảm nhiều thế?”

Kim Húc nghiêm mặt nói: “Lãnh đạo, tôi vốn dĩ cũng không phải người câm mà.”

Thượng Dương nói: “Trước kia miệng của cậu không có lảm nhảm nhiều như vậy.”

Kim Húc nói: “Tính tình cậu trước kia cũng không phải tốt như vậy.”

Viên Đinh nhìn hắn, lại nhìn Thượng Dương, có chút không rõ quan hệ của hai vị sư huynh này rốt cuộc là tốt hay là không tốt.

“Nếu là trước đây, tôi dám làm mặt oán giận với cậu ta.” Kim Húc nhìn Viên Đinh nói, “Thì cậu ta đã sớm nhảy dựng lên đánh tôi. Biết không? Sức bật của chủ nhiệm các người đặc biệt tốt, đều là do đánh tôi mà luyện ra đấy.”

Viên Đinh có chút muốn cười, nhưng lại không dám cười trước mặt Thượng Dương, đành phải kiềm chế lại. Chủ nhiệm Thượng này chỗ nào cũng tốt, chỉ là da mặt mỏng, bình thường có chút nghiêm túc, vì vậy cũng không ai dám chủ động trêu chọc anh.

Thượng Dương lạnh lùng nói: “Ở cấp cơ sở tám năm không học được thứ gì tốt, chỉ học được miệng lưỡi trơn tru y như đám lưu manh, còn không rõ ràng với vợ người khác, không nhìn ra, bản lĩnh cũng khá đấy!”

Viên Đinh im lặng, nghiêm chỉnh đứng đắn, cậu ta biết Thượng Dương thật sự tức giận rồi.

Kim Húc nói: “Tôi không có gì với người ta cả. Với lại đó cũng không phải vợ người khác, người ta đã sớm ly hôn rồi, còn bị con bạc chồng trước làm phiền, vì vậy nữ quần chúng bị hại chỉ có thể xin chú công an giúp đỡ mà thôi.”

Hắn cười cười, rõ ràng không đặt cơn giận của Thượng Dương vào mắt, thuận miệng lại hỏi: “Đến Bạch Nguyên lúc nào thế? Định ở mấy ngày?”

Thượng Dương không nói tiếp, Viên Đinh mắt sáng nói: “Buổi sáng vừa đến, ngồi xe lửa tới, vừa xuống xe liền tới đồn công an tìm Kim sư huynh……”

Thượng Dương nghĩ thầm ai bảo cậu nói nhiều như vậy? Lập tức ngắt lời nói: “Gần đây có chuyện như vậy, cậu còn có tâm trạng nói mấy thứ này? Còn không nhanh đi giúp dì Ngô tìm con trai đi.”

“Phó đồn trưởng Trương Chí Minh đi rồi.” Kim Húc lại nhìn Viên Đinh nói, “Sư đệ Viên Đinh vừa rồi nói, cậu cảm thấy Ngô Phượng Lan kỳ lạ ở đâu?”

Thực ra Thượng Dương cũng muốn nghe xem thực tập sinh này đã nghe ra cái gì, nhìn Viên Đinh gật đầu, ý bảo cậu ta nói.

Viên Đinh nói: “Bà ta luôn miệng nói mình rất hiểu con trai mình, nói anh ta nhát gan sợ phiền phức, một người từng có tiền án trộm cắp thì sẽ nhát gan sợ phiền phức sao? Theo như lời của bà ta, mỗi tháng chỉ khi bà ta nhận được tiền lương hưu thì Lưu Vệ Đông mới tìm đến bà ta đòi tiền, điều này rất…… Hơn nữa, Lưu Vệ Đông cũng đã ly hôn hơn một năm, vậy mà chuyện đến bây giờ vẫn còn quấy rầy vợ trước, Ngô Phượng Lan lại không biết chút gì, vừa rồi Kim sư huynh nhắc tới việc Lưu Vệ Đông muốn tái hôn với vợ trước, em chú ý tới biểu cảm của bà ta, bà ta vô cùng giật mình, chắc là lần đầu tiên nghe nói đến.”

Thượng Dương gật đầu, cảm thấy vừa lòng đối với năng lực quan sát của thực tập sinh.

Kim Húc lại nói: “Vậy có khả năng là bà ta vẫn luôn không thích con dâu này, Lưu Vệ Đông muốn tìm vợ trước tái hôn, cố ý gạt bà ta.”

“Không giống, mấy mẹ chồng không thích con dâu thì thái độ khi nhắc tới con dâu sẽ kịch liệt hơn Ngô Phượng Lan rất nhiều, nói chuyện không dẫm con dâu một đạp là không chịu được, vừa rồi Ngô Phượng Lan lại không hề nói một câu nào chê bai Trần Tĩnh cả.” Viên Đinh nói, “Theo trực giác của em, quan hệ mẹ con của bà ta và Lưu Vệ Đông chỉ ở mức thông thường, cũng không quá thân thuộc với Trần Tĩnh vợ trước của Lưu Vệ Đông. Nếu không thì việc con dâu ly hôn còn cho con trai đội nón xanh, một chuyện nghiêm trọng như vậy, bà ta đều phải nghe Lưu Vệ Đông nói qua một lần mới biết được, mẹ chồng bình thường sẽ như vậy sao?”

Kim Húc nói: “Có một số người già không hòa thuận nên không sống cùng con cái, không hiểu lắm cũng là một chuyện rất bình thường.”

Viên Đinh gãi gãi đầu, nói: “Cũng đúng…… Em cũng là suy nghĩ vớ vẩn, có thể là do em suy nghĩ nhiều.”

“Chuyện phá án chính là từ việc suy nghĩ nhiều mà ra, cậu nghĩ còn chưa đủ nhiều đâu.” Thượng Dương nói, “Chính là, còn mạnh hơn nhiều so với công chức phá án mà không suy nghĩ gì hết.”

Anh đây là có ý châm chọc.

Kim Húc cười, nói: “Cha mẹ của Lưu Vệ Đông đã ly hôn khi anh ta còn nhỏ, anh ta theo cha lớn lên, năm trước sau khi cha anh ta qua đời, thì anh ta mới khôi phục qua lại với mẹ mình là Ngô Phượng Lan, vợ trước Trần Tĩnh và Ngô Phượng Lan đúng là không thân, chỉ gặp một hai lần.”

Viên Đinh bừng tỉnh, lập tức cảm thấy phấn khích vì kết luận của mình không có sai.

Thượng Dương cũng hiểu, Kim Húc đây là hiểu rất rõ tình huống của Lưu Vệ Đông, vừa rồi có lẽ là muốn cho đàn em Viên Đinh này trổ tài thử.

Kim Húc cười nói: “Năng lực quan sát của sư đệ không tồi, làm nhân viện điều tra nghiên cứu là nhân tài không được trọng dụng rồi.”

Nhân viên điều tra nghiên cứu có thâm niên Thượng Dương bị bắn đến, tức giận mà nghĩ, đồn trưởng Kim, thật sự đúng là không chịu thua thiệt mà.

Nhưng Viên Đinh là vua nịnh nọt, lập tức nói: “Không không không, đây đều là do chủ nhiệm Thượng dạy dỗ tốt thôi ạ.”

Thượng Dương nghĩ tới cái gì, híp mắt nhìn Kim Húc, nói: “Tình huống của Lưu Vệ Đông này, là nữ quần chúng bị hại phản ánh với cậu à?”

Kim Húc nhướng mày, nói: “Sức liên tưởng của chủ nhiệm Thượng cũng thực sự không tồi đấy.”

Thượng Dương nói: “Nói xong chưa? Nói xong cũng đừng nhàn rỗi nữa, lo mà đi tìm người đi, thật sự chờ dì Ngô kêu oan, phó đồn trưởng Trương cũng không thể gánh thay cậu đâu.”

“Được rồi, bây giờ đi, thay quần áo xong liền đi.” Kim Húc nói.

Hắn cởi áo khoác đồng phục treo ở trên giá áo, dưới chiếc áo sơ mi công an mỏng manh, lộ ra những đường nét bắp thịt lưu loát và đẹp đẽ sau lưng.

Viên Đinh nháy mắt với Thượng Dương, nghi ngờ trước đó anh gạt người, tại sao lại nói Kim sư huynh là một người mập mạp nặng trăm kg chứ?

Thượng Dương nói: “Mắt khó chịu à? Đi ra ngoài làm vật lý trị liệu mắt đi.”

Viên Đinh: “……”

Nhưng cậu ta biết đây là ý bảo mình đi ra ngoài, cho nên ngoan ngoãn dụi dụi mắt đi ra thật.

“Sư đệ này thông minh còn thật nghe lời cậu nói, vậy mà cậu lại bắt nạt người ta như thế.” Kim Húc lấy áo khoác thể thao màu đen từ trong móc áo ra mặc lên người, cười nói, “Tật xấu này của cậu vẫn chưa trị hết à? Lúc nào cũng thích bắt nạt người bên cạnh.”

Thượng Dương còn ngồi ở trên ghế, ngạc nhiên nói: “Có việc này sao? Cậu nói xem tôi từng bắt nạt ai?”

Kim Húc nói: “Cậu nói xem?”

Thượng Dương nói: “Muốn nói là cậu hả? Thật ngại quá, đó là do bản lĩnh của cậu không bằng người ta nên mới bị tôi đè đánh thôi.”

“Được được được, cậu giỏi.” Kim Húc cầm ly nước đến bình nước rót nước, đôi mắt nhìn dòng nước rót vào cái ly kia.

Bọt nước trong ly ào ạt quay cuồng.

Kim Húc nói: “Thật sự không ngờ, cậu sẽ đến.”

Thượng Dương trào phúng nói: “Là không ngờ lại trùng hợp như vậy, đúng lúc bị tôi gặp cậu không làm chuyện chính sự.”

Kim Húc cười cười bưng cái ly xoay người lại, trong nháy mắt đó, Thượng Dương bị chấn trụ vì giá trị nhan sắc cao đến bất ngờ này.

Trước kia tên này có soái như vậy sao? Chắc chắn là không rồi.

Kim Húc đưa cái ly còn bốc hơi nóng đến, Thượng Dương nói: “Không cần, trong ly tôi còn nước.”

Kim Húc để ly nước sang một bên, lấy một cái ly khác rồi rốt nước có nhiệt độ bình thường cho mình uống.

Thượng Dương hỏi hắn: “Cậu và nữ bác sĩ kia, rốt cuộc có quan hệ gì?”

Kim Húc nói: “Quan hệ cảnh dân.”

Hắn nói như vậy, Thượng Dương cũng không nghi ngờ nữa, nói: “Bạn học cùng trường, tôi cũng không muốn viết báo cáo khó coi về cậu, tìm người nhanh một chút đi, trấn an cảm xúc của người báo án cho tốt. Cậu cũng đã lên chức cục phó của phân cục rồi, loại chuyện này chắc hẳn không cần tôi phải dạy chứ.”

Kim Húc nói: “Tin tức còn rất nhanh, không phải buổi sáng vừa mới đến sao?”

Thượng Dương phản ứng cực nhanh trả lời: “Trước khi tôi đến phải làm đủ thu tập tình báo rồi, cậu cho rằng nhân viên điều tra nghiên cứu dễ làm lắm sao?”

“Không dễ làm, ít nhất tôi không làm nổi.” Kim Húc thay đổi giọng điệu, nói, “Vẫn đi công tác quanh năm suốt tháng sao?”

Thượng Dương lập tức cảm thấy không quen với sự quan tâm bất ngờ này, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Kim Húc ba giây, mới nói: “Vẫn như cũ. Nhìn cậu như vậy, hết bệnh rồi?”

Kim Húc nhìn anh cười, nói: “Hiện tại tôi còn khỏe hơn cậu đấy.”

Thượng Dương muốn hỏi đến cuối cùng là bệnh gì, nhưng Kim Húc lại nói: “Tay cậu làm sao vậy?”

Thượng Dương liền ngẩn ra.

“Thấy tay cậu đeo một cái nẹp cổ tay, bên tay trái.” Kim Húc nói.

“Viêm gân tay một chút, không nghiêm trọng.” Dù sao cũng là bạn cũ mấy năm, trong lòng Thượng Dương có chút ấm áp, nói, “Cảm ơn.”

Kim Húc lại cười nhạt, hình như có ý giễu cợt, nói: “Đừng khách sáo, tôi cũng chưa nói cái gì. Không chừng trong lòng tôi đang mong cậu đừng sống tốt đấy.”

Thượng Dương: “……”

Anh cảm thấy Kim Húc nói lời này không giống lời nói giỡn một chút nào, mà ngẫm lại cũng đúng thôi, với quá khứ của hai người bọn họ, Kim Húc không mong cậu sống tốt cũng có thể hiểu được, tức khắc liền trở mặt nói: “Kim Hiểu Húc! Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, tôi nhịn cậu nửa ngày rồi đấy.”

Kim Húc cười rộ lên, nói: “Sao không tiếp tục giả làm người có văn hóa nữa đi? Giả giống như thế cơ mà, sư đệ Viên Đinh có biết bộ mặt thật này của cậu không? Người thừa kế di sản văn hóa phi vật thể của thế hệ troll internet đầu tiên sau những năm 1990(*).”

(*) là người đăng các thông điệp gây tranh cãi tại một cộng đồng trực tuyến, chẳng hạn diễn đàn thảo luận trực tuyến, với mục đích gài bẫy để những người dùng khác xúc động hay bị kích động và phản ứng lại với mục đích giải trí hoặc có động cơ khác.

Thượng Dương: “……” Sớm sửa lại rồi! Đã ngừng troll người trên mạng từ lâu rồi!!

“Nhanh chóng đi tìm người đi.” Thượng Dương nói, “Đừng có khoe khoang miệng lưỡi ở đây nữa, tám năm qua không có chuyện rắm gì để làm à, bộ cậu muốn làm luôn cái show ‘’Đại hội bốc phốt’’(*) ở Tây Bắc này à?”

(*)脱口秀大会 một talk show của Tencent Video , Penguin Films và Shanghai Xiaoguo Culture Media Co., Ltd. phối hợp sản xuất .

Vẻ mặt Kim Húc vẫn đầy ý cười, nói: “Lãnh đạo còn chưa trả lời tôi, định ở Bạch Nguyên này mấy ngày?”

Hôm nay Thượng Dương bị hắn móc mỉa mấy lần, hiện tại lại không có người nào khác ở đây, không nể tình mà trả lời: “Lãnh đạo cần cậu lo à?”

Kim Húc cầm di động cùng chìa khóa, ý bảo Thượng Dương ra cửa, cười nói: “Vậy thì phải làm sao bây giờ, tôi lại muốn dĩ hạ phạm thượng rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.