“Nhỡ gió đến thì sao?”
“Em đâu có mảnh mai như vậy… em là một đóa hoa mà.”
Tô Bùi phối hợp diễn với Bích Quy.
Buổi tập dượt nho nhỏ xoa dịu bầu không khí trong phòng, tâm trạng Tô Bùi nhẹ nhõm đi nhiều. Anh nhớ Hạ Nhất Minh rất thích những hoạt động ngoài trời, giờ đi lại khó khăn nên chắc tâm trạng cũng ức chế lắm, cớ gì anh còn giận dỗi với người bệnh làm chi.
Đáng nhẽ anh nên làm cậu ta ấy vui vẻ, như thế bệnh tình mới sớm bình phục.
“Nếu mai thời tiết đẹp, hay chúng ta đi dã ngoại đi.” – Tô Bùi chủ động gợi ý.
Anh quay sang hỏi Hạ Nhất Minh, “Cậu có đi không? Ra ngoài hóng gió cho khuây khỏa.”
Đời nào Hạ Nhất Minh lại từ chối, cậu chả đồng ý ngay tắp lự, “Đi chứ, cả nhà cùng đi.”
Bích Quy cũng háo hứng theo, trẻ con mà, cứ thấy được đi chơi là vui quên trời quên đất.
Sau khi dỗ Bích Quy lên tầng ngủ, Tô Bùi và Hạ Nhất Minh còn tần mần ở tầng dưới thêm lúc nữa. Tô Bùi tự tay thiết kế trang phục diễn cho con bé, anh vừa phát thảo trên giấy nháp vừa tỉ tê trò chuyện với Hạ Nhất Minh.
Có lẽ là vào những đêm thâu và dưới ánh đèn vàng ấm áp này, con người ta luôn có tâm lý kề cận bên cạnh những người thân thiết với họ hơn.
Hạ Nhất Minh góp ý liên tục cho bản thiết kế trang phục của Tô Bùi, anh cười bảo, “Cậu đừng quấy rối anh nữa nào, cậu không tài nào hiểu nổi phong cách của lũ trẻ bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-dong/989062/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.